Đòi. . . Đòi nợ?
Mọi người vừa nghe, tất cả đều té xỉu, dùng vẻ mặt y hệt gặp quỷ mà nhìn Tần Trần.
Tiểu tử này không muốn sống nữa sao, nhìn bộ dáng kia của hắn, Cát gia thiếu chủ có thể thiếu tiền hắn? Chẳng lẽ hắn không biết cái gì gọi là họa là từ miệng mà ra sao, một câu nói như thế, đủ để cho hắn mất mạng.
Quả nhiên, sau khi hai vị hộ vệ nghe được, lập tức giận dữ, quát:
- Thiếu chủ của chúng ta thiếu ngươi tiền? Tiểu tử, ngươi là tới quấy rối sao, ngươi biết nơi nay là địa phương nào không? Dám đến đây giương oai?
Cả người tỏa ra sát khí, hai vị hộ vệ trở nên dữ tợn, hung thần ác sát đi tới, đã chuẩn bị giáo huấn Tần Trần.
Tần Trần không chút hoang mang, từ trên người lấy ra một tờ giấy, đưa đến trước mặt hau người, nói:
- Hai vị mời xem, đây là giấy nợ của thiếu chủ các ngươi, hắn đã đồng ý, giấy trắng mực đen rất rõ ràng, cũng không thể chơi xấu a?
- Giấy nợ?
Hai người liếc nhau, ngưng thần nhìn lại.
Dân chúng chung quanh cũng đều thò đầu đến thăm dò, muốn nhìn một chút trên giấy nợ rốt cuộc đã viết cái gì, nhưng lại không thể xem rõ ràng.
Trong lòng không nhịn được hồ nghi, sẽ không phải là Cát gia thiếu chủ ra khỏi cửa, nhất thời không có tiền, thật thiếu nợ của người ta chứ?
Không phải là không thể, những thiếu chủ của nhà quyền thế như vậy, thường xuyên ra cửa không mang ngân phiếu, đôi khi quên, viết cái giấy nợ, cũng hợp tình hợp lý.
Cũng không biết, thiếu ít nhiều bao nhiêu, xem ra cũng có thể là mấy trăm nghìn ngân tệ.
Đang lúc suy tư, chỉ thấy hai gã hộ vệ, ngưng thần nhìn ra ngoài một hồi, con ngươi lập tức trừng tròn xoe.
- 5 triệu ngân tệ, nói giỡn a, Thiếu chủ nhà ta sẽ thiếu ngươi 5 triệu ngân tệ?
Trên mặt hai người đều hiện lên vẻ khó tin.
Xung quanh những người khác cũng bị dọa, không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
5 triệu ngân tệ, đây cũng không phải là một con số nhỏ, mặc dù là hào môn thế gia, cũng chưa chắc có thể dễ dàng lấy ra, Cát Châu mua cái gì sao? Sẽ không phải là mua một cái nhà đi, mặc dù là một cái nhà, cũng chưa chắc đáng cái giá chừng này.
- Tiểu tử ngươi khá lắm, dám giỡn mặt chúng ta, muốn chết.
Vốn, hai vị hộ vệ còn nửa tin nửa ngờ, nhưng sau khi thấy giấy nợ, nghi ngờ trong lòng hoàn toàn biến mất, cũng chẳng muốn nhiều lời, trực tiếp một chưởng bắt được Tần Trần.
Chau mày một cái, Tần Trần sầm mặt lại:
- Các hạ, ta hảo ngôn hảo ngữ cùng các ngươi nói chuyện, các ngươi lại muốn động thủ.
- Hảo ngôn hảo ngữ em gái ngươi, tùy tiện tờ giấy a miêu a cẩu đến đây, nói là giấy nợ của Thiếu chủ chúng ta, ngươi cho là chúng ta ngu ngốc như vậy sao?
Hai gã hộ vệ đột nhiên giận dữ, tiểu tử này đến đây làm bừa, lại còn dám tức giận, thật coi bọn họ không dám làm gì sao?
Kiếm khí sắc bén, trực tiếp chộp tới bả vai Tần Trần.
Đồng thời, trên năm ngón tay, chân khí thoát ra, nếu như bị bắt được, Tần Trần chắc hẳn chỉ còn lại nửa cánh tay, chỉ sợ trong nháy mắt cũng sẽ bị phế đi.
Tần Trần lắc lắc đầu, nếu nói không thông, cũng lười chẳng buồn nói tiếp, trực tiếp đá tới.
Ầm!
Chân ảnh màu đen xuất về phía hai gã hộ vệ.
- Ối!
Chân của Tần Trần quá nhanh, trực tiếp tìm được sơ hở của hai người, cước bộ như tia chớp, hai người thất kinh, muốn ngăn cản, đã không còn kịp nữa, chỉ cảm thấy trên bụng đau đớn, lập tức thảm hại bay ra, một tiếng ầm ầm đánh vào trên đại môn Cát gia, đại môn phát ra tiếng nổ lớn.
Phốc phốc!
Một ngụm máu tươi phun ra, hai người hoảng sợ nhìn Tần Trần, thiếu niên này thoạt nhìn tuổi tác không lớn, tu vi lại đáng sợ như vậy, hai người bọn họ mặc dù chỉ là hộ vệ giữ cửa, nhưng đều là cường giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, thậm chí ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi?
- Thật mạnh, nhanh bẩm báo gia chủ!
Hai người cả người đổ mồ hôi, trong nháy mắt liền chạy vào trong phủ, trong nháy mắt liền không thấy bóng người.
- Không xong, gia chủ đại nhân, có người đến đập phá đại môn.
Hai người mang vẻ mặt kinh hoảng, một bên chạy, một bên hô to, làm huyên náo toàn bộ Cát gia, tất cả đều kinh ngạc quay đầu, từng người trong Cát Gia lộ vẻ mặt quái dị.
Nơi này chính là phủ đệ của hào môn Cát gia, người nào lại cả gan dám đến đập phá đại môn, hai người hộ vệ này sẽ không phải mắc bệnh tâm thần rồi chứ?
Ngoài phủ đệ.
Dân chúng vây xem tất cả đều sợ đến chóang váng, từng người một cằm rơi trên mặt đất, con ngươi đều trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Trần.
Bọn họ choáng váng không phải là bởi vì thực lực của Tần Trần, mà là bởi vì lá gan của Tần Trần thật lớn.
Hai vị kia có thể nói là hộ vệ hộ vệ của Cát Gia, thiếu niên này không ngờ nói đánh là đánh, thật không muốn sống nữa sao?
Trước mắt bao người, Tần Trần sửa lại ống tay áo một chút, đi vào đại môn Cát Gia.
- Di, vừa rồi thiếu niên kia, thoạt nhìn có chút quen mắt?
- Ta cũng cảm thấy như vậy.
Lúc này, có người hiện lên vẻ ngạc nhiên, cau mày trầm tư, luôn cảm thấy Tần Trần nhìn vô cùng quen mắt.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn ngưng tụ lại, tựa như là nghĩ đến cái gì, con ngươi đột nhiên mở ra, sau đó con ngươi muốn nổ tung.
- Hắn. . . Hắn không phải là. . . Tần. . . Tần Trần sao. . .
- Tần Trần, ngươi là nói Tần Trần đại náo Đan Các sao?
- Thật đúng là hắn.
- Chuyện này. . .
Mọi người đều ngây ngẩn cả người, vốn tưởng rằng tên tiểu tử này không muốn sống nữa, hiện tại xem ra, phải xong đời chính là Cát gia mới đúng.
Trên cơ bản chọc tới thế lực của Tần Trần, không có một ai là không bị chỉnh cho rất thảm.
Lúc này, trong phủ Cát gia.
Cát gia vô số cường giả và trưởng lão, bị hô to tiếng của hai thị vệ làm cho thức tỉnh, từng người một cau mày đi ra.
Cát gia tồn tại ở Đại Tề Quốc vương đô, sừng sững cũng đã mấy trăm năm, từ một tiểu thế gia, một đường phát triển thành hào môn đứng đầu Đại Tề Quốc, lũng đoạn Đại Tề Quốc, có thể nói là Cát Gia làm chủ một phương tại Đại Tề Quốc.
Mấy trăm năm qua, chưa từng nghe nói có người dám tới đập phá đại môn, lúc này nghe hai vị hộ vệ vừa chạy vừa hô to, trong lòng lập tức chấn nộ.
- Ồn ào như vậy còn thể thống gì, xem phủ đệ Cát gia là địa phương nào, vả miệng cho ta!
Một vị trưởng lão Cát gia từ hậu viện đi ra, sắc mặt lạnh lùng, quát khẽ, thần sắc vô cùng không vui :
Cát gia chúng ta là nơi nào, có người dám đến đập phá, đúng là không biết n.
Sắc mặt hai gã hộ vệ có khổ mà không thể nói, lo lắng nói:
- Cát tấn trưởng lão, thật là có người đến đập phá, hai chúng ta đều bị đối phương đả thương!
- Hử?
Trưởng lão kia quét qua hai người, quả nhiên phát hiện trên người bọn họ có vết thương, thần sắc cứng lại, lạnh lùng nói:
- Là ai dám đến Cát gia ta gây sự?
Một người hộ vệ trong đó sắc mặt cổ quái, nói:
- Là một thiếu niên hơn mười tuổi. . .
- Cái gì? Một thiếu niên?
Sắc mặt trưởng lão trầm xuống, cả người tỏa ra sát khí:
- Ngươi là đang đùa bỡn ta sao? Một thiếu niên hơn mười tuổi là đối thủ của các ngươi? Các ngươi là heo sao?
Hộ vệ kia sắp khóc:
- Cát tấn trưởng lão, đối phương mặc dù chỉ là một thiếu niên, nhưng thực lực rất mạnh, chúng ta ở trước mặt hắn đều chống đỡ không nổi một chiêu!
- Một chiêu?
Thần sắc Cát tấn trưởng lão cứng lại, tuy rằng nội tâm hắn vô cùng nghi ngờ, nhưng là từ thần tình của hai gã hộ vệ, nhìn ra được chuyện này cũng không phải do hai bọn họ bịa ra.
- Người này rốt cuộc gọi tên gì?
Hai người hộ vệ này, tu vi đều là Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, thiếu niên có thể đánh bại bọn hắn, tuyệt đối là thiên tài đứng đầu vương đô hiển hách, nếu không hoàn toàn không có khả năng.
- Không biết tên gọi của hắn là gì!
Hai gã hộ vệ cúi đầu xuống.
Sắc mặt Cát tấn trưởng lão trầm xuống, hoàn toàn bạo nộ:
- Ngay cả đối phương tên gì cũng không biết, lại còn hoảng sợ như vậy, quả thực là phế vật.
- Cát tấn trưởng lão, đối phương đến rồi.
Lúc này, một gã hộ vệ kinh hô một tiếng, mọi người nhìn về phía sau, liền thấy một thiếu niên đi đến.