Rốt cuộc Tần Trần lấy ra là lệnh bài gì?
Trong lòng mọi người, đều phảng phất có ngàn vạn con kiến đang bò, ngứa khó nhịn.
Chẳng những là bọn họ, mấy người Tiêu Nhã đều gương mặt kinh nghi.
Có thể khiến cho huyết mạch sư bậc hai của Huyết Mạch Thánh Địa trong nháy mắt biến đổi thái độ, lệnh bài mà Tần Trần lấy ra, tuyệt đối không giống bình thường.
- Xem ra Trần Thiếu và Huyết Mạch Thánh Địa Đông Phương Thanh hội trưởng, thật sự có quan hệ đặc thù gì.
Nếu như người bình thường, Tiêu Nhã căn bản sẽ không suy đoán như thế, thế nhưng sự phi phàm của Tần Trần lại làm cho nàng ta vô cùng tin tưởng vững chắc, hắn hoàn toàn có lực lượng này.
- Nếu đã như vậy, Tiêu Các chủ, cô bắt lại mọi người đi.
Thấy Hứa Xương chịu thua, Tần Trần cũng không tính toàn gì nhiều thêm, chỉ thản nhiên nói.
- Phải Trần Thiếu, có ai không, bắt lại mấy người bọn hắn cho ta.
Tiêu Nhã vung tay lên, sắc mặt lạnh lùng.
Lúc này, một đoàn hộ vệ xông tới, đám người Đoạn Việt, tất cả đều trói lại.
- Hứa chấp sự, cứu ta, cứu ta a!
Đoạn Việt trong lòng cảm giác nặng nề, vội vàng quát to lên, đồng thời không nhịn được vùng vẫy.
- Ầm!
Nào ngờ, Hứa Xương chẳng những không ngăn cản, ngược lại trở một bàn tay, đánh lên mặt của hắn, đánh thẳng hắn hoa mắt váng đầu, bị hộ vệ của Đan Các nhanh chóng trói chặc, không có sức chống cự.
- Hừ, Huyết Mạch Thánh Địa của ta luôn luôn ngồi thẳng làm việc chính, thế nhưng có loại người con sâu làm rầu nồi canh như ngươi, phá hỏng danh tiếng của huyết mạch sư chúng ta, còn dám mặt dày bảo ta cứu ngươi, cho ta tại Đan Các, cẩn thận tỉnh lại. Chuyện này, ta sẽ tự mình bẩm báo Đông Phương hội trưởng, khiến cho Trương đại nhân lại định đoạt tiếp!
Trong lòng Hứa Xương hận a, ngay cả tâm băm Đoạn Việt thành tám mảnh đều đã có.
Nếu như không phải tên Đoạn Việt này, bản thân mình sao lại tùy tiện đắc tội Tần Trần. Người này có kim khách lệnh của hội trưởng đại nhân tặng, hội trưởng đại nhân không chừng có quan hệ gì, đến lúc đó mình liệu có thể bo bo giữ mình, cũng khó nói, còn cứu ngươi?
- Trần Thiếu, ngươi yên tâm, chuyện này, ta sẽ nghiêm túc bẩm báo Đông Phương hội trưởng, tuyệt không cho phép có ít người, phá hủy danh tiếng của Huyết Mạch Thánh Địa chúng ta. Ngươi hãy trừng phạt tiểu tử này, tại hạ tuyệt đối sẽ không hai lời.
Đối với Tần Trần, Hứa Xương nghĩa chánh ngôn từ, một bộ dạng chính nghĩa.
Mọi người điên cuồng, sắp té ngã.
Đại ca, trước đó ngươi cũng không phải nói như thế, vừa rồi gọi là cuồng vọng khí phách, cử động hận không thể hủy đi Đan Các này đều đã có. Hiện tại vừa mới qua bao lâu, lại để cho Tần Trần trừng phạt Đoạn Việt, đây đặc biệt sao cũng quá không tiết tháo rồi chứ?
Đoạn Việt nghe nói như vậy, đầu choáng váng, hoàn toàn té bất tỉnh.
- Đúng rồi, mấy tên này, các ngươi cũng đừng bắt, và ba người này không có quan hệ gì.
Thấy hộ vệ của Đan Các muốn bắt Ngô Húc sở trưởng cùng với những phó sở trưởng khác của Ty Phường sở, Tần Trần không nhịn được cất lời ngăn cản.
Ngô Húc này, tuy rằng cũng là người của Ty Phường sở, thế nhưng trước đó, trong lời nói vẫn chưa có chút xúc phạm với mình, nhưng lại rất có lễ phép.
Tần Trần mặc dù không tích Ty Phường sở, nhưng cũng không phải loại người vơ đũa cả nắm, một đòn chết chắc.
Hộ vệ của Đan Các lúc này thả mấy người Ngô Húc ra.
- Đa tạ ân giơ tay đánh khẽ của Trần Thiếu.
Sau khi Ngô Húc bị bắt, lại được thả, dường như đã trải qua một cuộc trùng sinh, vội vàng cảm ân đái đức nói lời cảm tạ với Tần Trần.
- Điều này có gì tốt cảm tạ. Tần Trần ta, mặc dù không là người tốt gì, nhưng cũng không phải ác nhân gì. Ngươi vừa rồi không đắc tội ta, đương nhiên sẽ không bắt ngươi, đi nhanh lên đi.
Tần Trần phất tay một cái, cũng không để ở trong lòng.
- Được, được, Ty Phường sở phó sở trưởng của tại hạ, chuyện ngày hôm qua, ta cũng đã hiểu được, đích thật là Chấp Pháp Đội của Ty Phường sở ta tổn hại luật pháp quốc gia, một mình vận dụng quyền lực trong tay. Cho nên ngày hôm nay, ta vốn định dẫn theo Chấp Pháp đội viên ngày hôm qua vi phạm, đi tới nói xin lỗi với Trần Thiếu ngươi. Nhưng thực tế không nghĩ tới. . .
Ngô Húc thở dài, lắc đầu nói:
- Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có điều hy vọng Trần Thiếu ngươi, có thể mở một mặt lưới. Dù sao, những người này là những người này, Ty Phường sở là Ty Phường sở, tôn chỉ của Ty Phường sở chúng ta, là vì Đại Tề Quốc rộng lớn đại thương gia phục vụ, bên trong mặc dù có một số hạng người gian nịnh, nhưng cũng không phải là không có người tốt trung thành với cương vị công tác, cáo từ.
Ngô Húc nói thế, bèn dẫn theo những Ty Phường sở phó sở trưởng của khác sớm đã sợ tới mức mất hồn mất vía, xoay người rời đi.
Hắn biết rõ.
Vốn dĩ, chuyện ngày hôm qua còn có đường sống hóa giải, nhưng sau khi trải qua ngày hôm nay Đan Các một phen xung đột như thế, chuyện này còn muốn giải quyết, đã là không thể nào. Cho nên, trong lòng hắn tuy rằng như đưa đám, nhưng cũng chỉ có thể như thế.
Nhìn Ngô Húc rời đi, Tần Trần không khỏi hơi kinh ngạc.
Người này, thật ra thì có chút dũng khí, lúc này, còn dám vì ty phường mở miệng, so với Lữ dương trước đó, chênh lệch quá xa.
Sau khi áp giải đám người Kỳ vương, sự tình lúc này bình tĩnh lại, toàn bộ Đan Các, cũng từ từ khôi phục yên lặng.
Đám người dần dần tán đi.
Nhưng sự tình phát sinh trong Đan Các, lại như là một vòi rồng, nhanh chóng càn quét ra toàn bộ Vương Đô.
Dẫn tới toàn bộ Vương Đô giống như phát sinh một cuộc động đất.
Đặc biệt sau khi biết được Đan Các giam Kỳ vương, Lữ Dương, Đoạn Việt, dân chúng lại ồ lên, từng người một ngẩn ra.
Đây là tiết tấu biến thiên a.
Một số người nhạy cảm, lập tức hưng phấn kích động.
Đừng xem sự tình dường như đã ổn định rồi, giải quyết rồi.
Nhưng kỳ thật, đây là mới vừa bắt đầu.
Thật giống như sự tình của Ty Phường sở ngày hôm qua vậy, căn bản vẫn còn lên men giai đoạn.
Ngẫm lại xem, chuyện của Đan Các ngày hôm nay được giải quyết rồi, kết thúc rồi, nhưng mà sau khi tin tức truyền đến hoàng thất, truyền đến Huyết Mạch Thánh Địa thì sao?
Đối phương chính là phản ứng gì, không có ai biết.
Một khi hoàng thất chấn nộ, Huyết Mạch Thánh Địa chấn nộ, bắt đầu so tài cùng Đan Các, chỉ sợ toàn bộ bầu trời của Đại Tề Quốc đều vì vậy mà biến đổi.
Trong lúc nhất thời, sau khi ồn ào, toàn bộ Vương Đô trong lúc bất chợt trầm ngâm xuống.
Mọi âm thanh yên tĩnh, không có một thế lực nào nói chuyện.
Dường như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Khiến cho vô số dân chúng trong lòng hồ nghi không dứt.
Nhưng cũng có một số người thông tuệ, nhìn ra đầu mối.
Vương đô vào lúc này, ở mặt ngoài, gió êm sóng lặng, nhưng bên trong, thật ra lại cuồn cuộn sóng ngầm.
Mọi người đều đang đợi thái độ của hoàng thất và Huyết Mạch Thánh Địa, về phần Ty Phường sở, căn bản đã không trọng yếu. Thái độ của hoàng thất và Huyết Mạch Thánh Địa, mới là yếu tố mấu chốt quyết định trận sự kiện này có bình tĩnh lại hay không.
- Cừ thật, Tần Trần này điên rồi sao, cũng dám giựt dây Đan Các giam Kỳ vương cùng Đoạn Việt đại sư.
Tin tức truyền đến Kỳ gia, Triệu Phượng chợt đứng lên, chén trà trong tay bị tan thành phấn vụn, trên mặt toát ra sự hưng phấn của bệnh trạng.
- Ha ha ha! Tốt, thật tốt quá, đang lo không có cơ hội nào hạ thủ đối với người này, không nghĩ tới trong nháy mắt, chính hắn sẽ đưa cơ hội tới, người đâu. . .
Cao giọng nói một tiếng, dưới sự hưng phấn, thanh âm của Triệu Phượng cũng có chút run rẩy rồi.
- Phu nhân.
Lập tức có quản gia của Tần gia đi tới gần.
- Lập tức thông báo chuyện này cho lão gia. Đồng thời, truyền tin tức cho nhà mẹ đẻ của ba, nói với bọn họ tiết lộ trước mặt bệ hạ. Lần này ta muốn khiến cho Tần Trần đó, lật người không nổi.
- Rõ.
Quản gia gật đầu lui xuống.
- Ha ha ha! Tần Trần a Tần Trần, lần này, chỉ sợ ngươi khó tránh khỏi tai kiếp rồi.
Mắt lộ ra âm lãnh, Triệu Phượng không nhịn được cười ha hả, thần sắc phấn chấn.