Vũ Thần Chúa Tể

Chương 264: Hà cớ gì kích động

Chương Trước Chương Tiếp

- Tần Trần?

- Thật đúng là hắn sao?

- Tần Trần thời điểm nào thành Luyện Dược Sư nhất phẩm của Đan Các rồi?

Đám người chấn động ghê gớm, tất cả đều đưa mắt nhìn đến đây, trong lòng kinh ngạc.

Danh tiếng của Tần Trần, toàn bộ Vương Đô gần như hầu hết người cũng biết, nhưng thời điểm nào, hắn không ngờ lại là một vị Luyện Dược Sư rồi chứ?

15 tuổi liền xâm nhập cuộc so tài của năm nước đại bỉ lôi đài, đồng thời đi vào Huyết Linh trì, hiện tại lại là Luyện Dược Sư nhất phẩm của Đan Các, đây là thiên tài sao? Đây quả thực là yêu nghiệt a!

Khó trách Tiêu Nhã bảo vệ hắn như thế.

Suy nghĩ kỹ một chút, chính là một thiên tài Luyện Dược Sư như thế, bên trong Đan Các thiếu chút nữa bị người giáo huấn, đổi lại là ai, cũng không thể chịu đựng được.

Đoạn Việt không nhịn được cau mày, hắn thật sự không nghĩ tới, Tần Trần không ngờ lại là Luyện Dược Sư của Đan Các.

Đoạn Việt quét mắt Kỳ Vương một cái, không nhịn được trong lòng thầm mắng:

- Kỳ Vương này là heo sao? Ba người mình đến Đan Các, vốn chính là đi cầu tình đấy, hắn khen ngược, xin tha còn chưa hoàn thành, không ngờ lại đi dạy dỗ Luyện Dược Sư của Đan Các, là ngại sự tình ồn ào còn chưa đủ lớn sao?

Trong lòng của Kỳ Vương cũng buồn bực, hoàn toàn trợn tròn mắt, sớm biết Tần Trần là Luyện Dược Sư Đan Các, đánh chết hắn cũng không lại ở chỗ này đối phó Tần Trần a.

- Phốc !

Ngô Húc sở trưởng là sụp đổ nhất trong mấy người đấy, hắn nhìn Lữ Dương, quả thực khóc không ra nước mắt.

Đồng đội heo, đồng đội heo a, trên đời này, xảy ra chuyện gì lại có người ngu xuẩn như thế?

Hắn thật vất vả mới thông qua quan hệ, tìm được mấu chốt của sự tình. Chính cái người thiếu niên gọi là Tần Trần này, vì thế vội vã chạy đến, chuẩn bị mở cửa đột phát từ bên phía Tần Trần, khiến cho Đan Các giải phong sát đối với Ty Phường sở.

Nhưng mà Lữ Dương khen ngược, sự tình còn chưa xử lý, cũng đã đắc tội mạnh mẽ với đối phương.

Đây không phải là lừa gạt người sao?

Thôi rồi, thôi rồi.

Lúc này trong lòng của Ngô Húc mất hết can đảm, sự tình náo loạn đến trình độ này, Ty Phường sở còn muốn đơn giản hòa bình giải quyết, đó là hoàn toàn không có khả năng rồi.

- Dẫn đi.

Vung tay lên, một đám hộ vệ lập tức dâng lên.

Trong lòng của Đoạn Việt giận dữ, vừa mới chuẩn bị xuất thủ, liền cảm nhận được một cổ áp lực vô hình cuốn tới.

Quay đầu, liền thấy Lưu Quang ở một bên cả người tỏa ra sát khí, nhìn chằm chằm chăm chú nhìn hắn, hiển nhiên chỉ cần hắn có chút dị động, sẽ không chút do dự xuất thủ.

Trong lòng cảm giác nặng nề, Đoạn Việt cũng đã mất đi ý niệm phản kháng, vừa mới chuẩn bị thúc thủ chịu trói, chợt nghe đến một thanh âm uy nghiêm, đột nhiên truyền đến từ nơi không xa.

- Chậm đã.

Thanh âm kia uy nghiêm, quay đầu, liền thấy một người trung niên nam tử, thần sắc lạnh lùng đi tới, cho người một loại cảm giác áp bách cực mạnh.

- Huyết mạch sư bào, người này cũng là một vị huyết mạch sư.

- Nhìn dấu hiệu chỗ ngực hắn xem, chà. . . không ngờ lại là huyết mạch sư bậc hai.

- Là Hứa Xương chấp sự của Huyết Mạch Thánh Địa, huyết mạch đại sư bậc hai.

- Hứa Xương đại sư sao lại ở chỗ này?

- Lần này có trò hay để xem rồi.

Đám người rối loạn, đua nhau tránh ra một con đường cho Hứa Xương, để cho ông ta đi tới hiện trường trung tâm.

- Hứa Xương huyết mạch sư?

Nghe được xưng hô, ánh mắt của Tiêu Nhã và Lưu Quang ngưng tụ lại, đua nhau nhìn chằm chằm đến đây.

Chỉ thấy trên bộ ngực huyết mạch sư bào của ông ta có thêu một huy chương, hai cái huyết văn đại biểu huyết mạch sư bậc hai, chói lóa mắt.

Lại là vị huyết mạch sư bậc hai, hơn nữa còn là chấp sự của Huyết Mạch Thánh Địa.

Đây không giống bình thường.

Phải biết, tại Huyết Mạch Thánh Địa, thân phận của huyết mạch sư bậc một đã vô cùng tôn sùng, huyết mạch sư bậc hai càng phải tôn quý hơn gấp mười lần. Đặc biệt Hứa Xương này còn là chấp sự của Huyết Mạch Thánh Địa, đại biểu ông ta tại Huyết Mạch Thánh Địa, cũng không phải chỉ có một hư danh, mà là chính thức có được thực quyền.

So sánh một chút, Hứa Xương này có thể thì tương đương với địa vị của Lưu Quang tại Đan Các.

- Hứa Xương đại sư, ngươi sao lại đến rồi?

Gặp được người tới, nước mắt kích động của Đoạn Việt cũng nhanh chóng chảy xuống, vốn dĩ lòng dạ nhấc lên, trong nháy mắt mới hạ xuống.

Lạnh lùng nhìn hắn một cái, Hứa Xương không trả lời, mà là chắp tay với Tiêu Nhã nói:

- Tiêu Các chủ, tại hạ Hứa Xương, là Huyết Mạch Thánh Địa chấp sự, ngưỡng mộ đã lâu Tiêu Các chủ đại danh. Chuyện lúc trước, tại hạ cũng nhìn thấy một chút, chuyện này tuy rằng sai ở đám người Đoạn Việt, nhưng dù sao không tạo thành tổn thương gì cho Tần Trần, cho nên hy vọng Tiêu Nhã Các chủ nể mặt Huyết Mạch Thánh Địa, cho tại hạ một chút mặt mũi, bỏ qua Đoạn Việt bọn họ.

Hứa Xương này, trước đó vừa lúc đi ngang qua Đan Các, nghe nói trong Đan Các phát sinh xung đột, vì thế tò mò đi vào, bấy giờ mới gặp được một màn vừa rồi.

Vốn dĩ, ông ta còn không muốn ra mặt, nhưng thấy Đan Các không ngờ lại thật sự muốn bắt lại Đoạn Việt, thực tế không nhịn được đứng ra.

Nếu để cho người của Đan Các thật sự bắt giam Đoạn Việt, sự tình một khi truyền ra ngoài, sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn đối với danh tiếng của Huyết Mạch Thánh Địa, ông ta không thể không ra mặt.

Trong lúc nhất thời, không khí tại chỗ lập tức ngưng trọng.

Hứa Xương chấp sự của Huyết Mạch Thánh Địa ra mặt, ý nghĩa dĩ nhiên không giống bình thường, xử lý không tốt, tuyệt đối sẽ dẫn phát sự tranh chấp giữa hai thế lực lớn.

Khiến cho mọi người không nhịn được suy đoán, Tiêu Nhã Các chủ sẽ xử lý như thế nào.

- Đoạn Việt này mặc dù không tạo thành thương tổn chân thật cho Trần Thiếu, nhưng hành vi của hắn cũng đã xảy ra, cho nên rất xin lỗi, ngươi không thể mang hắn đi.

Tiêu Nhã không do dự chút nào, chính là điềm đạm nói.

Xoạt!

Toàn bộ hiện trường sôi trào, đều cảm thấy khó tin.

Tiêu Nhã Các chủ không ngờ lại không đáp ứng, đây là tiết tấu chuẩn bị cùng Huyết Mạch Thánh Địa xích mích a.

- Nói như vậy, các hạ nhất định phải giữ lại Đoạn Việt, đối nghịch với Huyết Mạch Thánh Địa chúng ta?

Đồng tử của Hứa Xương co rụt lại, ngữ khí cũng băng lạnh.

Bản thân mình cũng đã nói như thế, vốn tưởng rằng Đan Các Các chủ này sẽ bán mặt mũi, trực tiếp thả Đoạn Việt, không nghĩ tới, không ngờ lại không đáp ứng.

Hứa Xương không nhịn được, trong lòng cũng dâng lên tức giận.

- Cũng không phải là đối nghịch cùng Huyết Mạch Thánh Địa của ngươi, mà là Đoạn Việt này, giương oại tại Đan Các ta. Nếu không cho Trần Thiếu một cái công đạo, ta chỗ này cũng không nói được, hy vọng các hạ, có thể thông cảm.

Thanh âm của Tiêu Nhã tuy rằng cũng không to, nhưng ẩn chứa lực lượng lại làm cho người biến sắc.

- Nếu như ta nói không thì sao?

Hứa Xương hừ lạnh một tiếng, ngăn ống tay áo, chắn trước người Đoạn Việt.

Ầm!

Ông ta cả người tỏa ra khí chất đáng sợ, một cổ huyết mạch dao động kinh người liền truyền ra trong đại sảnh này. Khí tức đáng sợ làm cho mọi người liên tục lùi lại, một vài người tu vi yếu kém, đều có chút không thở nổi.

Sắc mặt của Tiêu Nhã cũng lạnh xuống:

- Nếu như các hạ muốn giương oai tại Đan Các ta, thì đừng trách ta không khách khí, ngay cả các hạ cũng cùng bắt lại vậy.

Ầm ầm!

Trên người của Tiêu Nhã, đồng dạng tỏa ra khí thế, càn quét ra.

Nếu như nói khí thế của Hứa Xương như là một tòa núi lớn nguy nga, làm cho người không thở nổi, thế thì khí thế của Tiêu Nhã thật giống như một mảnh uông dương, khiến cho người ta căn bản không dậy nổi ý niệm chống cự.

Hai cổ khí thế va chạm trong hư không, khí thế của Hứa Xương liền giống như trứng gà vậy, trong nháy mắt nát vụn.

- Đây là tiết tấu muốn làm hơn a.

Sắc mặt của mọi người biến đổi, hít thở cũng dồn dập, từng người một khẩn trương vạn phần.

Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa một khi thật muốn giao thủ, đây tuyệt đối là một đại sự, đối với toàn bộ Đại Tề Quốc đại cuộc, đều sinh ra chuyển động kịch liệt.

- Hai vị, có lời dễ thương lượng, hà cớ gì kích động như thế.

Mắt thấy hai người sắp sửa động thủ, bỗng nhiên Tần Trần mỉm cười, đi ra từ phía sau Tiêu Nhã.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️