Chỉ thấy một thiếu niên đi ra từ trong Đan Các, bộ dáng tuấn tú, không phải Tần Trần, còn có thể là ai?
- Kỳ Vương gia, ngài nhận biết người này sao?
Thấy Triệu Khải Thụy thần tình âm lãnh, Lữ Dương không khỏi nghi ngờ hỏi thăm.
- Hừ, dĩ nhiên nhận thức, còn rất quen thuộc đấy.
Sắc mặt âm trầm, Triệu Khải thụy cắn răng nói, ánh mắt càng thêm lạnh như băng.
Nghĩ tới cảnh tượng ngày đó tại Tần gia bị Tần Trần uy hiếp, trong lòng của hắn liền có lửa giận vô hình nhảy lên, cháy hừng hực.
Đường đường là Đại Tề Quốc Vương gia, lại bị một đứa nhỏ xấu xí uy hiếp, loại cảm giác bị sỉ nhục này có thể tưởng tượng được, trước nay chưa có.
Hơn nữa…
Nếu không phải Tần Trần ngăn cản, e là Tần Nguyệt Trì sớm đã rơi vào trong tay của hắn, trở thành thân hạ chi thần của hắn rồi.
Nghĩ tới dung mạo tuyệt mỹ của Tần Nguyệt Trì, Triệu Khải Thụy trong lòng liền nóng lên, trong bụng như có lửa nổi lên.
Ánh mắt lập tức càng lạnh hơn.
Trong lòng hơi động, Triệu Khải Thụy nhảy trước hai bước, trong nháy mắt ngăn trước người Tần Trần, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi ở nơi này làm cái gì? Đây không phải là chỗ ngươi nên tới!
Những ngày gần đây, trong lòng uất ức thủy chung không có cách nào phát tiết, không nhịn được, sắp sửa cho Tần Trần một bài học.
Phía trước.
Tần Trần ngay từ đầu lại không chú ý tới ba người Triệu Khải Thụy, tâm tư của hắn hoàn toàn đặt lên chuyện mà bản thân mình cần làm tiếp.
Hắn hiện giờ, tu vi đã đột phá Thiên cấp, các hạng chỉ tiêu cũng đều tăng lên tới một trình độ kinh người, nhưng hắn biết rõ, dựa vào những điều này, liền muốn tìm đám người Phong Thiếu Vũ báo thù, đó là si nhân nằm mơ.
Hơn nữa, hiện tại đột phá nhanh, chỉ bởi vì cơ sở đánh chính là tù lao, đến phía sau, mỗi một cấp tăng lên, đều cần tiêu hao thời gian dài và bảo vật, nếu như vùi đầu ở nơi chỉ là Đại Tề Quốc nhỏ nhoi, là hoàn toàn không có khả năng làm được.
Bởi vậy, hắn cũng vạch ra mục tiêu và kế hoạch tiếp theo của mình.
Sống lại một đời, Tần Trần ưu thế lớn nhất, chính là có thể một lần nữa hoạch định cuộc sống của mình, con đường vòng mà lúc trước đi, con đường cũ có thể hoàn toàn vứt đi, mà lựa chọn một hướng đi mới càng thêm nhẹ nhàng, cường đại.
Hắn đang suy tư, chỉ thấy một đạo nhân ảnh bỗng nhiên ngăn cản bản thân mình, cùng theo truyền đến đấy, là một tiếng quát lạnh.
Hắn ngẩng đầu, liền thấy Triệu Khải Thụy đứng trước mặt mình.
- Triệu Khải Thụy?
Tần Trần nhíu mày, mặt lộ vẻ không vui:
- Ngươi ngăn lại ta làm cái gì? Ta tới nơi này làm gì, cần ngươi để ý tới sao?
Trong lòng không giải thích được, Triệu Khải Thụy này, bản thân mình còn chưa tìm hắn để gây sự, hắn lại đến gây phiền toái với mình, thật sự cho rằng hắn là Đại Tề Quốc Vương gia, bản thân mình cũng không dám động đến hắn sao?
- Tiểu tử, ngươi sao dám nói chuyện thế? Dám gọi tục danh của Kỳ Vương, không muốn sống nữa hả!
Đã sớm nhìn thấu Tần Trần cùng Kỳ Vương không hợp nhau, không đợi Kỳ Vương lên tiếng, Lữ Dương liền đã không nhịn được tiến lên, trực tiếp quát mắng.
Cơ hội nịnh bợ tốt như thế, không cố gắng lợi dụng, có thể tiếc rồi.
- Ngươi là ai?
Tần Trần cau mày.
- Lão phu Ty Phường sở sở trưởng Lữ Dương.
Lữ Dương cao ngạo ngẩng đầu, thần sắc ngạo nghễ, "Tiểu tử, xem ngươi tuổi quá trẻ, không đành lòng ngươi cửa nát nhà tan, ta khuyên ngươi, cố gắng nói xin lỗi Kỳ Vương gia một tiếng, nếu không. . . hắc hắc.
Lữ Dương cười lạnh hai tiếng, diện sắc lạnh như băng.
- Nếu không ra sao?
Tần Trần cười lạnh, mắt liếc Lữ Dương.
Ty Phường sở sở trưởng? Chẳng lẽ chuyện ngày hôm qua, Ty Phường sở này còn chưa ăn đủ đau khổ, không ngờ lại đến Đan Các giương oai?
Tần Trần liếc nhìn Triệu Khải Thụy, trong lòng hơi động, không khỏi chợt hiểu, chẳng lẽ Ty Phường sở này muốn thông qua Triệu Khải Thụy, đến cùng Đan Các hoà giải?
Khóe miệng chợt nhếch lên, không nhịn được muốn cười. Lữ Dương này từ đâu tới tự tin, cho rằng Đan Các sẽ nể mặt Triệu Khải Thụy hắn?
- Tiểu tử, ngươi đó là ánh mắt gì? !
Trong ánh mắt chảy lộ ra ngoài liếc xéo và khinh thường, khiến cho Lữ Dương đột nhiên giận dữ.
- Không rãnh nói chuyện tào lao với các ngươi, ta còn có việc, tránh ra cho ta.
Sầm mặt trầm lại, lười để ý tới Lữ Dương bọn họ, Tần Trần quát khẽ một tiếng.
- Tiểu tử, đắc tội người đã muốn đi, nào có dễ dàng như vậy?
Hắn ta đưa ra bàn tay phì phì, sắp sửa đi xách cổ của Tần Trần.
- Bốp!
Chỉ có điều tay hắn mới đưa tới trước mặt Tần Trần, đột nhiên một đạo ảo ảnh lóe lên. Tay phải của Tần Trần nâng lên, tát bay bàn tay của Lữ Dương. Một cổ đau nhức kịch liệt truyền đến. Lữ Dương đau kêu a ui một tiếng, phát ra tiếng kêu thảm.
Cúi đầu xuống, liền thấy bàn tay của mình đã sưng đỏ lên.
- Lặp lại lần nữa, cút cho ta!
Tần Trần lạnh lùng nhìn Lữ Dương, trong mắt tỏa ra hàn quang lạnh như băng.
- Hít hà!
Lữ Dương chỉ cảm thấy một cổ lãnh ý bao phủ ở hắn, thân thể chấn động cả lên, dường như rơi vào hầm băng, từ trên phương diện tinh thần cảm nhận được sợ hãi.
Bịch bịch!
Không kiềm hãm được lùi lại hai bước, phía sau rịn ra mồ hôi lạnh.
Nhưng Lữ Dương chợt nghĩ tới nơi mà thân mình đang ở, hắn mạnh mẽ dừng lại bước chân, sắc mặt đỏ lên, thần tình vô cùng phẫn nộ.
Bản thân mình có thể nói là đường đường Ty Phường sở sở trưởng, lại bị một thiếu niên dọa cho lui, khiến cho Kỳ Vương gia và Đoạn Việt đại sư bên cạnh nhìn thấy, sau này còn mặt mũi nào?
- Tiểu tử, ngươi muốn chết.
Lữ Dương chợt quát một tiếng, sắp sửa đánh tới Tần Trần.
Trong mắt lóe lên một chút lệ mang, Tần Trần trong lòng lạnh lùng, nếu như Lữ Dương này chân dám động thủ, bản thân mình không ngại cho hắn biết cái gì gọi là hối hận.
- Lữ sở trưởng, dừng tay.
Đúng lúc này, đột nhiên một đạo tiếng hét to truyền đến, ngay sau đó một đạo nhân ảnh chạy tới hổn hển từ trong đại sảnh, vội vàng ngăn lại Lữ Dương.
Chính là Ty Phường sở đệ nhất phó sở trưởng Ngô Húc.
- Ngô Húc, ngươi tới nơi này làm cái gì?
Bị Ngô Húc ngăn lại, Lữ Dương nhíu mày, vô cùng không vui.
- Lữ sở trưởng, loại thời điểm này, ngươi còn ở Đan Các chọc ra chuyện gì chứ?
Ngô Húc cười khổ một tiếng, gương mặt không nói nên lời.
Hiện tại Ty Phường sở chính thân trong chỗ nguy cấp, Lữ Dương này khen ngược, ngoài mặt đến Đan Các xin tha, đến lúc đó, lại cùng những người khác nổi lên xung đột.
Đan Các là địa phương gì? Há là tràng sở mà ngươi có thể hô to gọi nhỏ sao? Vạn nhất sợ chọc giận Luyện Dược Sư nơi này, chỉ sợ sự tình sẽ trở nên càng thêm không ổn.
- Vị tiểu huynh đệ này, tại hạ Ty Phường sở Ngô Húc phó sở trưởng, không biết Lữ Dương sở trưởng và các hạ náo loạn mâu thuẫn gì. Ngàn sai vạn sai, là Ty Phường sở của ta sai, xin các hạ ngàn vạn thứ lỗi.
Ngô Húc vừa chấp tay với Tần Trần, vừa nói lời khách khí:
- Nếu như không có chuyện gì, các hạ có thể đi rồi, thật sự là xin lỗi.
Bái một cái, Ngô Húc thái độ thành khẩn.
Hắn cũng không biết thân phận của Tần Trần, nhưng loại thời điểm này, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
- Ngô Húc, ngươi xảy ra chuyện gì chứ?
Lữ Dương nhíu mày, thái độ không vui.
Ngô Húc này là ý gì? Rốt cuộc mình là Ty Phường sở sở trưởng, hay hắn là Ty Phường sở sở trưởng?
- Ha ha, có ý tứ, Lữ sở trưởng, xem ra Ty Phường sở này, làm chủ dường như không phải ngươi a.
Ánh mắt lạnh lùng, Kỳ Vương gia cũng có ở bên cạnh châm biếm.
- Cái này. . .
Nghe xong Kỳ Vương gia, Lữ Dương giận đến sắp nổ tung, đều do Ngô Húc này làm loạn, thấy không, Kỳ Vương gia cũng tức giận rồi, biết mình tối hôm qua hao phí bao lớn tinh lực mới thỉnh động được hắn không chứ?
- Ngô Húc, cút sang một bên, nơi này không có phần ngươi nói chuyện.
Lữ Dương tức giận mắng một tiếng với Ngô Húc, quay đầu, lần nữa ngăn lại Tần Trần:
- Tiểu tử, thật đúng là còn muốn chạy? Ta nói thật cho ngươi biết, ngày hôm nay ngươi nếu không phải quỳ xuống nói xin lỗi Kỳ Vương gia, cũng đừng suy nghĩ đi!
Lữ Dương chống nạnh, gương mặt đầy vẻ lớn lối.