Vũ Thần Chúa Tể

Chương 257: Đồng đội heo

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngô sở trưởng, ngài đã trở lại, về tới thật đúng lúc, sớm một chút đi về nghỉ ngơi đi, nơi này, đã không có chuyện gì rồi.

Vài tên phó sở trưởng trong phòng họp thấy Ngô Húc, lúc này cười nói.

- Không sao? Chẳng lẽ Đan Các phong sát Ty Phường sở của ta, đã giải trừ rồi sao?

Ngô Húc ngạc nhiên.

Không phải vậy chứ, nếu như Đan Các muốn giải trừ phong sát, vừa rồi Cổ Phương lại há không khả năng không biết, cũng không có khả năng không tự nhủ.

- Vậy cũng không có, là Lữ Dương sở trưởng nhờ quan hệ, tìm người, hiện tại đi Đan Các xin tha đi, sẽ không có vấn đề gì.

- Tìm người? Tìm người nào?

Ngô Húc nhíu mày, không nhịn được hỏi.

Từ trong miệng của Cổ Phương, hắn cũng biết ngọn nguồn, dĩ nhiên biết được mấu chốt của sự tình, là xảy ra trên người Tần Trần.

Nếu quả thật như vậy, Lữ Dương sở trưởng nếu không tìm đúng người, chưa hẳn hữu dụng.

- Ha ha, Lữ sở trưởng tìm Kỳ Vương gia của hoàng thất, còn tìm Đoạn Việt đại sư của Huyết Mạch Thánh Địa, lấy thân phận của hai bọn họ, hơi chút khai thông cùng Lưu Quang đại sư, giải trừ phong sát, cũng không thành vấn đề.

- Đúng vậy a, Kỳ Vương gia có thể nói là Vương gia của Đại Tề Quốc ta, là huynh đệ của bệ hạ. Đoạn Việt đại sư lại là huyết mạch sư bậc một của Huyết Mạch Thánh Địa, hơn nữa tại Huyết Mạch Thánh Địa, địa vị cũng không thấp. Hai người bọn họ ra mặt, Đan Các không có khả năng không nể mặt mũi.

- Ngày hôm qua Ty Phường sở chúng ta đích thật là đắc tội Đan Các, nhưng Lưu Quang đại sư, hẳn cũng không phải muốn chân chính phong sát Ty Phường sở chúng ta. Dù sao, Đan Các bọn họ còn muốn ở phường thị làm ăn, suy nghĩ cẩn thận, hoặc có thể chỉ là muốn tìm lối thoát.

- Có Kỳ Vương gia và Đoạn Việt đại sư ra mặt, mặt mũi đến rồi, Lưu Quang đại sư cũng không có lý do gì phong sát Ty Phường sở chúng ta.

Vài tên phó sở trưởng đều mặt lộ vẻ mỉm cười, thần tình thoải mái.

Thật sự là lo lắng bị sợ cả đêm, biết được sự tình có thể giải quyết, trong lòng một tảng đá đều rơi xuống, tinh thần cũng chính vì thế thoải mái không ít.

Không thể không nói, Lữ Dương sở trưởng mặc dù không làm sao đáng tin cậy, bình thường cũng không quản sự chuyện gì, nhưng quan hệ ở Vương Đô vẫn là hết sức cứng rắn. Thời gian một buổi tối, liền thỉnh động Kỳ Vương gia và Đoạn Việt đại sư, đây cũng không phải người bình thường có thể làm được.

Nghe được lời nói nhẹ nhõm của mấy người này, thân thể của Ngô Húc nhoáng lên một cái, đầu óc chợt choáng váng, thiếu chút nữa chợt ngất đi.

- Kỳ Vương gia? Đoạn Việt đại sư? Lữ Dương này rốt cuộc làm loạn cái gì, đây là muốn cứng rắn giết chết Ty Phường sở của chúng ta sao?

Sắc mặt đỏ lên, không nhịn được trực tiếp gầm thét.

- Ngô sở trưởng, ngươi đây là xảy ra chuyện gì?

Vài tên phó sở trưởng bị tiếng rống giận của Ngô Húc, giật nảy mình, không nhịn được nhìn sang.

Ngô Húc, là đệ nhất phó sở trưởng của Ty Phường sở, trong mấy người ở đây, địa vị tối cao.

Lữ Dương sở trưởng luôn luôn không quản sự, bình thường, đều là Ngô Húc sở trưởng này chủ trì công tác.

Bởi vậy dưới sự chấn nộ, mấy người vẫn còn có chút khẩn trương.

- Ta xảy ra chuyện gì?

Mấy người không hỏi còn may, vừa cất tiếng hỏi, Ngô Húc càng tức.

- Các ngươi có biết, lần này Ty Phường sở chúng ta đắc tội với ai sao? Lữ Dương hắn liền dám dẫn người đi cầu tình, óc heo hả?

Gầm thét lên tiếng, nước bọt bắn tung tóe lên mặt của mấy người.

- Không phải Lưu Quang đại sư của Đan Các sao?

Vài tên phó sở trưởng liếc nhau, gương mặt buồn bực.

Ngô sở trưởng là xảy ra chuyện gì? Ăn hỏa dược rồi sao? Xảy ra chuyện gì đi ra ngoài một chuyến trở về, tánh khí liền trở nên bạo liệt như thế, không có tâm bệnh a?

- Lưu Quang con em ngươi a.

Ngô Húc tức giận đến mức sắp hộc máu.

Nếu quả như thật chỉ có đắc tội Lưu Quang, hoặc là Đan Các đích xác chỉ muốn đánh một chút Ty Phường sở bọn họ, như vậy Lữ Dương làm như thế, ngược lại chưa chắc sai.

Dựa vào mặt mũi của Kỳ Vương gia hoàng thất, cộng thêm mặt mũi của Đoạn Việt đại sư Huyết Mạch Thánh Địa, Đan Các có một nấc thang, cũng chính vì thế rơi xuống.

Nhưng bây giờ, căn bản không phải việc của Lưu Quang? Đây chính là Đan Các Các chủ, tự mình ra lệnh.

Điều này hoàn toàn chính là hai việc khác nhau.

Triệu Khải Thụy ngươi, mặc dù là Vương gia, nhưng danh tiếng thúi như vậy, vừa không có thực quyền, ngoại trừ là người của hoàng thất ra, ngoài ra còn có mặt mũi gì?

Về phần Đoạn Việt, đích xác mặt mũi của Huyết Mạch Thánh Địa rất lớn, bàn về địa vị trên đại lục, thậm chí càng trên Đan Các.

Thế nhưng, Đoạn Việt ngươi dù sao chỉ có một vị huyết mạch sư bậc một, ngay cả Huyết Mạch Thánh Địa chấp sự đều không phải, có tư cách gì khiến cho Đan Các Các chủ bán mặt mũi của ngươi?

Dựa vào hai người bọn họ, đã nghĩ khiến cho Đan Các giải trừ phong sát, Lữ Dương này cũng quá ngây thơ rồi a?

- Được rồi, Lữ Dương đã đi bao lâu rồi?

Bất chấp giải thích, Ngô Húc lo lắng hỏi.

- Chừng nửa canh giờ thôi.

Thấy bộ dáng này của Ngô Húc, vài tên phó sở trưởng còn lại cũng khẩn trương.

Ngô Húc làm việc chững chạc, chưa bao giờ bắn tên không đích, mấy người bình thường đều vô cùng tin phục, vẻ mặt này của hắn, nhất định là có vấn đề.

- Nửa canh giờ?

Đầu chợt choáng váng, Ngô Húc sắp khóc rồi.

Thời gian dài như thế, Lữ Dương khẳng định cũng nhanh chóng đến Đan Các rồi. Tên ngu xuẩn này, xảy ra chuyện gì cũng không biết chờ mình một chút hay sao?

Vì kế hoạch hôm nay, đuổi theo khẳng định không còn kịp rồi, chỉ có thể kịp thời tiến hành bổ cứu.

- Mấy người các ngươi, lập tức đi tới Đan Các với ta.

Phân phó một tiếng, Ngô Húc không thể chờ đợi, sắp sửa xông ra.

- Đúng rồi, La Lăng bọn họ đâu? Lữ Dương sở trưởng cũng mang bọn họ đi Đan Các hả?

Mới vừa đi hai bước, Ngô Húc lại vội vàng quay đầu.

- Cái này. . .

Vài tên phó sở trưởng liếc nhau, một người trong đó ngượng ngùng nói:

- Lữ Dương sở trưởng bảo bọn họ về nghỉ ngơi, dù sao mọi người đều cảm thấy sự tình đều giải quyết rồi, tiếp tục lưu lại bọn họ, cũng không có ích gì.

- Về nghỉ ngơi. . .

Ngô Húc chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, hận không thể trực tiếp bất tỉnh chết ở chỗ này, cái gì đều không quản.

- Mẹ nó!

Ngay sau đó, tuôn ra thô tục, một ngụm lão huyết phun ra, quả thực khóc không ra nước mắt.

Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo.

Lữ Dương này, quả thực ngay cả con bà nó đồng đội heo cũng không bằng.

Chuyện này còn chưa giải quyết, kẻ đầu têu làm chuyện xấu dĩ nhiên cũng dám trả về đi ngủ, ngay cả công trình mặt mũi cũng không làm một lần. Lữ Dương này, rốt cuộc từ đâu tới tự tin, Đan Các nhất định sẽ mua món nợ của ngươi sao?

Chỉ dựa vào Kỳ Vương gia và Đoạn Việt đại sư? Quá ngây thơ rồi đấy.

- Mấy người các ngươi lập tức phái người bắt lại đám người La Lăng, nhanh lên, nhất định phải nhanh, sau khi chộp được, trực tiếp trói gô lại cho ta, giải đến Đan Các đi. Ta đợi các ngươi tại cổng vào của Đan Các.

Phân phó hoàn tất, Ngô Húc gương mặt lo lắng, như gió liền xông ra ngoài, chỉ để lại vài tên phó sở trưởng còn lại hai mặt nhìn nhau.

- Ta. . . Chúng ta. . . Hiện tại làm sao đây?

Một người trong đó, trợn tròn mắt hỏi.

- Còn có thể làm sao đây? Lập tức dựa theo ý tứ của Ngô sở trưởng làm a.

Vài tên phó sở trưởng còn lại cũng không bình tĩnh, đua nhau hành động.

Trong nhà La Lăng.

La Lăng bị Lữ Dương đêm qua đánh mạnh cho một trận, vết thương chằng chịt, cộng thêm một đêm không ngủ, là mệt mỏi không chịu nổi, hắn vừa về tới nhà, ngã đầu đi nằm ngủ.

Hắn mơ mơ màng màng, còn chưa ngủ, đã bị Ty Phường sở nhân viên chạy tới ngay sau đó, trực tiếp xốc lên, trói gô bắt lại ra ngoài.

Vài tên Chấp Pháp Đội viên còn lại, cũng giống như vậy, mọi người chia ra mấy đường, chạy về Đan Các.

Cũng vào thời điểm này.

Lữ Dương, Kỳ Vương gia, Đoạn Việt ba người, lại đã đi tới bên ngoài Đan Các.

- Lữ huynh, ngươi cứ yên tâm, phong sát của Đan Các, không tính là gì. Chuyện ngày hôm nay, cứ giao cho hai người chúng ta.

Đoạn Việt mỉm cười, khuôn mặt tự tin, nhìn Đan Các phía trước, lộ ra ngạo nghễ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️