Vũ Thần Chúa Tể

Chương 254: Nếm thử chút rau dại

Chương Trước Chương Tiếp

Dưới tâm thần sợ hãi, Lữ Dương không bao lâu liền trở về Ty Phường sở.

Ngay lập tức, liền gọi tới mấy phó sở trưởng, lên tiếng chửi mắng một trận.

Bản thân của hắn rất ít quản lý sự vụ của Ty Phường sở, hắn thấy, nhất định là vị phó sở trưởng đó của Ty Phường sở đắc tội người của Đan Các.

Mấy phó sở trưởng bị mắng như giội máu chó lên đầu, nhưng lại là đầu óc mơ hồ.

Lữ Dương náo loạn như vậy à? Bình thường cái gì đều không quản, vừa tới lập tức rống to gọi nhỏ với bọn họ, ăn phải hỏa dược rồi hả?

Bọn họ không nhịn được, cau mày hỏi:

- Lữ sở trưởng, ngài có phải nhầm lẫn gì hay không? Mấy người chúng tôi lại không phải là đồ ngốc, sao lại đi chọc Đan Các. Phương diện này, có phải là có hiểu lầm gì chăng?

- Đúng vậy a, ty phường của chúng ta nhìn thấy Luyện Dược Sư của Đan Các, thời điểm nào không phải rất cung kính, ngay cả cái rắm cũng không dám thả một cái nữa a.

- Đừng nói là Đan Các, những Huyết Mạch Thánh Địa khác, Khí Điện cùng với những thế lực này, tuy rằng đều có cửa hàng tại phường thị của chúng ta, nhưng chúng ta cho tới bây giờ không quản qua, cũng căn bản không dám quản a.

- Đối phương trực tiếp đưa văn kiện chứng minh đến tay Lữ sở trưởng, có phải là Lữ sở trưởng ngài có chỗ nào đắc tội Đan Các chăng? Đưa tới đối phương bất mãn?

Năm đó cái vị trí sở trưởng của Ty Phường sở này, mấy người phó sở trưởng bọn hắn cũng đều tham dự cạnh tranh, có thể gọi là Bát Tiên quá hải, các hiển thần thông.

Thế nhưng Lữ Dương làm là hoàn toàn nhất, đã tặng ra lão bà của mình, phương pháp gì đều đi khắp.

Cuối cùng, Lữ Dương tuy rằng thành công cạnh tranh lên vị trí của sở trưởng, nhưng bọn họ những phó sở trưởng này, đánh lòng dạ coi thường Lữ Dương, trong giọng nói, cũng sẽ không tôn kính như thế.

- Ngươi. . . Các ngươi, tức chết ta rồi. . .

Lữ Dương thấy những phó sở trưởng lúc này còn nói lời châm chọc, Lữ Dương giận đến sắp nổ tung.

- Cái gì bảo ta đắc tội Đan Các? Lữ Dương ta sao lại đắc tội Đan Các, nhất định là trong Ty Phường sở xảy ra vấn đề gì, còn không cố gắng làm rõ vấn đề cho ta, hoàng thất thật sự muốn trách tội xuống, các ngươi gánh vác nổi sao?

Lữ Dương vung tay lên, ném lên bàn xấp văn kiện chứng minh của Đan Các đưa tới, giận đến phát run.

Mấy tên phó sở trưởng này, cầm lên văn kiện chứng minh, truyền tay nhau nhìn một cái, ánh mắt cũng ngưng trọng.

Cái văn kiện chứng minh này nói hết sức nghiêm túc, biểu lộ từ nay về sau, Đan Các sẽ không còn có bất kỳ kinh doanh lui tới gì cùng tất cả ty phường, hết thảy hiệp nghị trước đó cũng trực tiếp trở thành phế thải.

Một hơi này, mặc dù không là hưng sư vấn tội, nhưng cũng cơ bản đã sắp đến rồi.

Đồng thời, ấn chương phía trên, không ngờ lại là đại ấn cao nhất của Đan Các nội vụ đường, hiển nhiên nói rõ, là quyết định của Đan Các cao tầng bên trong thống nhất.

Mặc dù có bất mãn đối với Lữ Dương, vài tên phó sở trưởng, cũng đã minh bạch tính nghiêm trọng của vấn đề, biết hạ xuống châm chọc lẫn nhau, không phải biện pháp. Việc cấp bách, là tìm đến ngọn nguồn, biết rõ nguyên do, tiến hành bổ cứu nữa.

Nếu không, Lữ Dương tên sở trưởng này hẳn phải xui xẻo, bọn họ những phó sở trưởng này khẳng định cũng sẽ không tốt hơn.

Kết quả là, toàn bộ ty phường trong nháy mắt lại hành động, đua nhau nghe chuyện gần đây giữa Ty Phường sở và Đan Các.

Không tới một lát, sự việc của phường thị phát sinh hôm nay, liền truyền đến trong tai đám người Lữ Dương.

Mấy người thiếu chút nữa phun ra một ngụm lão huyết.

Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, làm đã nửa ngày, thì ra là mấy người nhân viên của Ty Phường sở Chấp Pháp Đội, gan lớn bằng trời, dám đi dỡ bỏ cửa hàng riêng của Đan Các.

Đây không phải là tiết tấu ông Thọ thắt cổ... Ngại mệnh quá lâu sao?

Càng làm cho Lữ Dương buồn bực là, vị đội trưởng dẫn đầu này lại còn là cháu trai một người bà con xa của mình.

Lữ Dương chiếm được tin tức này, thiếu chút nữa ngất đi.

Điều đặc biệt này, không phải lừa bố mày, là hãm hại cậu a!

- Lập tức bảo La Lăng cút tới đây cho ta, nói rõ tình huống.

Lữ Dương hận không thể chém chết tươi đứa cháu trai phương xa này của mình.

Thật không nghĩ đến chính là, La Lăng và người của tiểu đội hắn giống như mất tích bí ẩn vậy, toàn bộ đều không thấy bóng dáng.

Lữ Dương vội vàng a.

La Lăng làm cái gì chứ? Vào thời khắc mấu chốt như thế, không ngờ lại không thấy.

Đây là tiết tấu vội muốn chết của hắn a.

- Lập tức phát động toàn bộ người của Ty Phường sở cho ta, sống hay chết, đều phải tìm được đám người La Lăng, nhanh lên.

Hắn ra lệnh một tiếng, toàn bộ ty phường trong nháy mắt náo loạn.

Từng nhóm một nhân viên của Ty Phường sở, khắp Vương Đô tìm người.

Cũng mặc kệ phải đi tới trong nhà của mấy người, hay là một vài tửu lâu phụ cận, chính là không tìm được đám người kia.

Cuối cùng, có người nhận được tin tức, mấy người La Lăng trước đó từng uống rượu tại Túy Hương lâu.

Nhưng nửa canh giờ trước, đã đi ra, rốt cuộc đi nơi nào, lại không người biết.

- Sẽ không là chạy án rồi chứ?

Có người hồ nghi.

Thời gian này cũng quá đúng dịp, nửa canh giờ trước, bọn họ vẫn còn uống rượu, khi đó, chính là Đan Các phong sát Ty Phường sở thông báo một chút, tiếp theo đó thì mấy người bọn hắn đã không thấy tăm hơi.

Vừa đến vừa đi này, cũng quá trùng hợp.

Mà có thể truyền tin tức, càng nghĩ, cũng chỉ có một mình Lữ Dương rồi.

Dù sao, hắn là người thứ nhất chiếm được tin tức này, tiếp theo, hắn cũng là đại cữu của La Lăng, có cái động cơ này.

Trong phòng họp, mấy phó sở trưởng không nhịn được nhìn về phía Lữ Dương.

- Lữ sở trưởng, đến lúc này, có phải là nên để cháu trai của ông xuất hiện hay không?

- Đúng vậy a, đây cũng không phải là chuyện nhỏ a, nếu như tin tức truyền đến tai bệ hạ, dưới sự chấn nộ, ta và ngươi đều phải xui xẻo a.

- Lữ sở trưởng, ta nói câu khó nghe, loại chuyện như vậy, đừng nói là một cháu trai rồi, thân nhi tử, cũng phải quân pháp bất vị thân a.

- Nhưng nhất thiết không thể làm chuyện hồ đồ.

Nghe được lời nói liên tiếp của mấy phó sở trưởng, Lữ Dương giận càng điên rồi.

- Các ngươi từng người một âm dương quái khí ý gì? Cái gì gọi là làm chuyện hồ đồ? Chẳng lẽ nghĩ đến La Lăng ta giấu đi hay sao?

Hắn vỗ bàn một cái, sắp tức đến bể phổi rồi, cả người run run.

- Ta nói cho các ngươi biết, đừng nói là cháu trai ta, cho dù là cha ta phạm liễu sự, Lữ mỗ ta cũng sẽ không che giấu.

Nghe Lữ Dương rống lớn, vài tên phó sở trưởng liếc nhau, ngược lại có chút tin.

Lữ Dương là ai? Đây chính là người mà vì vị trí của sở trưởng, ngay cả lão bà mình đưa cho người chơi lấy, đều làm được, sao lại vì bảo một vệ cháu trai, mạo hiểm vứt bỏ mũ cánh chuồn của mình chứ?

Đích xác có chút khả năng không lớn.

Kết quả là, toàn bộ ty phường chỗ Vương Đô phát động quan hệ, nơi nơi điên cuồng tìm người.

Bọn Lữ Dương thì sốt ruột đến mức sắp nổi có bong bóng miệng ra rồi.

Mãi cho đến nửa đêm, mới có người đã được biết đến tin tức của đám người La Lăng, không ngờ lại chạy tới Thành Tây kỹ viện sung sướng.

Hơn nữa tranh thủ khi còn sống, còn uống nhiều rượu, từng người một say bí tỉ, chuẩn bị qua đêm tại kỹ viện.

Bấy giờ xảy ra chuyện gì cũng không tìm được.

Một đám nhân viên của Ty Phường sở không nói hai lời, vác lên như heo chết, mang mấy người họ trở về.

Thấy bộ dáng mấy người La Lăng, đám người Lữ Dương lại giận không chỗ phát tiết.

Bọn họ ở đây gấp đến độ thượng hỏa, sắp nổ tung, mấy tên này khen ngược, không ngờ lại chạy tới kỹ viện sung sướng, đúng là lòng khiến cho mấy người này thiên đao vạn quả cũng đã có.

Một chậu nước lạnh tưới xuống, mấy người La Lăng mới tỉnh lại.

- Đại cữu, người xảy ra chuyện gì rồi? Người không phải là đi đã quen Xuân Nguyệt lâu sao? Chẳng lẽ muốn đổi đổi hoa dạng, sơn trân hải cật ăn đã quen, cũng muốn nếm thử chút rau dại?

Gặp được Lữ Dương, La Lăng còn không biết phát sinh cái gì, say bí tỉ, nói đúng là nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️