Tần gia.
- Ầm!
- Đan Các lần này cũng quá đáng rồi, không ngờ lại động thủ với con của ta, thật sự cho rằng không có ai trị được hắn sao?
Chén trà trong tay đột nhiên vỡ nát, Triệu Phượng một vẻ mặt phẫn nộ.
Ở trước mặt nàng, Tần Phấn nửa gương mặt sưng, gương mặt ủy khuất.
- Lưu Quang đó, ngươi xác định là người của Đan Các chứ?
Mặt âm trầm, Triệu Phượng hỏi.
- Hồi mẫu thân, hài nhi sau đó điều tra qua rồi, Lưu Quang đó đích thật là Luyện Dược Sư nhị phẩm của Đan Các, còn là một vị chấp sự của Đan Các, phụ trách Đan Các nội vụ, quyền lực rất lớn.
Tần Phấn buồn bực đáp.
Biết mình lần này bị đánh, hẳn là mất trắng rồi.
- Tần Trần con thỏ nhỏ chết bầm này, thời điểm nào thậm chí ngay cả Đan Các cũng cài đặt quan hệ chứ?
Ánh mắt âm trầm, Triệu Phượng vẻ mặt khó có thể tin.
Đan Các chấp sự thân phận gì, mặc dù là Tần gia, cũng không dám tùy tiện nhằm vào.
Nhân vật như vậy, xảy ra chuyện gì có thể sẽ dây dưa cùng Tần Trần chứ.
- Mẫu thân, con đã cẩn thận hỏi thăm một chút, phát hiện một sự thật cả kinh. . .
Tần Phấn nói có chút không dám tin tưởng.
- Cái gì?
Triệu Phượng nhìn nhìn.
- Ta nghe được, Tần Trần có thể là Luyện Dược Sư nhất phẩm của Đan Các.
Tần Phấn do do dự dự.
- Cái gì? Luyện Dược Sư nhất phẩm, con đùa gì thế.
Mắt phượng trợn tròn, Triệu Phượng há lớn miệng.
Luyện Dược Sư nhất phẩm khảo hạch khó khăn cao, không dám nói khó như lên trời, nhưng cũng cực kỳ chật vật.
Một vài luyện chế dược học đồ, thường thường thi đậu mấy lần, mấy mươi lần, thậm chí đến 60, 70 tuổi, chưa chắc đã có thể thông qua. Tần Trần mới chỉ là một thiếu niên 15 tuổi, là có thể khảo hạch thông qua, cũng quá thiên phương dạ đàm rồi.
- Con cũng cảm thấy rất không có khả năng là thật sự. Thế nhưng, trải qua hài nhi điều tra, đích xác có một thiếu niên gọi là Tần Trần, một tháng trước thông qua được Luyện Dược Sư nhất phẩm khảo hạch của Đan Các, lúc đó chủ giám khảo đấy, chính là Lưu Quang. Chuyện này còn dẫn phát chấn động không nhỏ trong Đan Các khảo hạch học đồ.
Tần Phấn vẻ mặt buồn bực, nhưng sự thật hắn không thể không tin.
Hơn nữa cứ như vậy, lý do khiến Lưu Quang thay thế Tần Trần ra mặt, cũng chính vì thế nói xuôi được rồi.
- Con thỏ nhỏ chết bầm này, che giấu cũng quá sâu rồi.
Hàm răng cắn vang lên kẽo kẹt, Triệu Phượng thất khiếu tức giận đến bốc khói.
- Xem ra phải nghĩ biện pháp khác, Lý gia kia cũng quá phế vật, không có tác dụng gì.
Triệu Phượng cắn chặt răng, móng tay bấu vào lòng bàn tay.
- Mẫu thân, Ngoại Công bọn họ, rốt cuộc thời điểm nào đến?
Ánh mắt dữ tợn, Tần Phấn không nhịn được hỏi.
- Con yên tâm, người của Ngoại Công phái cũng sớm đã xuất phát, đoán chừng không tới mấy ngày, là có thể đi đến Vương Đô, đến lúc đó cho dù là Tần Trần hay là tiện nhân Tần Nguyệt Trì đó, đều phải chết.
Trong mắt của Triệu Phượng bắn ra vẻ oán độc.
Trải qua mấy lần giao phong, nàng ta đối với Tần Trần, là hận thấu xương, ước gì nghiền xương thành tro.
Đều có chút đợi không được rồi.
Túy Hương lâu của Vương Đô.
La Lăng dẫn theo vài tên đội viên của Chấp Pháp Đội, đang há miệng uống rượu, ăn miếng thịt lớn.
- Đội trưởng, ngài nói. . . Ngày hôm nay chuyện này, sẽ không có vấn đề gì chứ?
Nghĩ tới sự việc ngày hôm nay, vài tên đội trưởng này còn không nhịn được lòng vẫn còn sợ hãi.
Vốn dĩ, là theo chân đội trưởng, ăn ngon uống sướng, vỗ vỗ Tần gia nịnh bợ, thật không nghĩ đến, họa phong đột chuyển, Đan Các xuất thủ, đánh cả thiếu gia của Tần gia.
Xuất thủ một cái này, đánh chính là không chỉ có Tần gia, cũng đánh cho bọn họ nhóm người Chấp Pháp Đội viên này tới mộng mị.
Cả ngày này, đều là hồn hồn ngạc ngạc, lo lắng hãi hùng.
Sợ Đan Các trách tội xuống, bọn họ những người này, đều chịu không nổi.
- Sợ cái chim này, nhìn một chút hùng dạng của các ngươi kìa, có thể có vấn đề gì.
Gương mặt khinh thường, La Lăng xua tay nói.
- Nhưng mà đó là Đan Các a. . .
- Đan Các, Đan Các lại xảy ra chuyện gì? Ngày hôm nay, chúng ta cũng là theo chứng cứ làm việc, là Lý gia tố cáo, Tần gia phân phó, Mục Huân quản sự của Đan Các giám định. Chúng ta, chỉ dựa theo trình tự xử trí của Ty Phường sở, Đan Các hắn cho dù muốn đối phó chúng ta, cũng có lý do a? Huống chi. . .
La Lăng cao ngạo ngẩng đầu:
- Đại cữu Lữ Dương của ta, đó là sở trưởng của Ty Phường sở, trong Đại Tề Quốc triều, cũng rất có nhân mạch, đương nhiên sẽ bảo vệ chúng ta. Mấy người các ngươi, đi theo ta, cứ yên tâm là được rồi.
Một ngày đi qua, nỗi sợ hãi trong lòng của La Lăng vừa mới bắt đầu cũng đã biến mất, có chăng chỉ có khinh thường.
Hắn suy nghĩ và hiểu rõ rồi, chỉ cần đại cữu của mình ở đây, hắn cũng sẽ không xảy ra việc gì.
Về phần đại cữu của hắn, là đường đường sở trưởng của Ty Phường sở, cho dù là Đan Các thế lớn, thì há làm sao? Còn không phải cần ở phường thị của hắn kiếm cơm hay sao? Làm cho đại cữu của hắn khó chịu, trực tiếp che chở cửa hàng của phường thị Đan Các, nhìn Đan Các ở đấy khóc đi.
Nghĩ tới chỗ nầy, hắn cũng bình tĩnh lại.
- Được rồi, mọi người ăn nhanh đi. Ngày hôm nay cũng khổ cực rồi, sớm một chút ăn xong, ta dẫn các ngươi đi tới địa phương đó thoải mái một chút.
La Lăng cười hắc hắc, trên mặt, lộ ra nụ cười thô bỉ.
Vài tên đội viên khác thấy La Lăng tự tin như vậy, cũng buông lỏng xuống, đua nhau lộ ra nụ cười thô bỉ.
Mấy người bọn hắn, cơm nước no nê, ra ngoài tiêu sái.
Vương Đô Ti phường sở tổng bộ, cũng hoàn toàn không có tai vạ đến nơi có cảm giác, một mảnh yên tĩnh.
Vương Đô Ti phường sở này, trông coi quản lý Vương Đô phường thị, là trong một ngành của tất cả Vương Đô, một ngành vô cùng ăn ngon.
Dù sao Vương Đô phường thị, là căn cứ các thế lực lớn của Đại Tề Quốc, toàn bộ Đại Tề Quốc, chỉ cần là gia tộc buôn bán, đều nghĩ trăm phương ngàn kế, mưu cầu một cửa hàng trong phường thị này.
Mà quyền hạn quản lý của cửa hàng này, liền rơi vào trên người của Ty Phường sở.
Bởi vậy, Ty Phường sở mặc dù không cầm quyền, không nắm giữ binh, cũng không giữ tiền, nhưng là công việc béo bở mà những ngành khác của Vương Đô vô cùng hâm mộ.
Không nói khó nghe đấy, phường thị Chấp Pháp Đội tuy rằng một phần thuộc về thành vệ quân, thuộc vệ thành vệ quân kỳ hạ, nhưng đơn độc bị ty phường quản lý, đãi ngộ của Chấp Pháp Đội thống lĩnh hưởng thụ, thậm chí theo kịp thành vệ quân tổng thống lĩnh, đồng thời chỉ có hơn chứ không kém.
Về phần sở trưởng của Ty Phường sở, đấy càng là một công việc béo bở siêu lớn, vô số con em quyền quý vì vị trí này, gần như đánh bể đầu.
Đảm nhiệm sở trưởng của Ty Phường sở này, họ Lữ, gọi là Lữ Dương.
Năm đó vì lấy được vị trí sở trưởng của Ty Phường sở, hắn không ít lần đi cửa sau, thủ đoạn gì đều đã dùng hết. Thậm chí có lời đồn, hắn còn tặng ra phu nhân của mình, cùng những quan lại quyền quý kia ngày đêm dâm thủy, bấy giờ mới bộc lộ tài năng, đã trở thành đảm nhiệm sở trưởng của Ty Phường sở này.
Mà sau khi hắn thượng vị, cơ bản rất ít quản lý sự tình của Ty Phường sở, sự vụ bình thường đều giao cho phó sở trưởng của mình đi làm. Còn hắn thì sao, mỗi ngày lưu luyến Xuân Nguyệt lâu của Vương Đô, cùng một đám đế quốc quyền quý phong hoa tuyết nguyệt, tiêu sái chí cực.
Đúng vậy, giờ này khắc này, hắn đang ở Xuân Nguyệt lâu, ôm tình nhân Tiểu Đào Hoa của mình, nói chuyện yêu đương.
- Lữ sở trưởng, ngài lần trước có thể nói là làm mạnh bạo với Tiểu Đào Hoa rồi a. Tiểu Đào Hoa đau mấy ngày cũng không xuống giường được.
Tiểu Đào Hoa này, nùng trang diễm mạt, cực kỳ diễm tục, hai tay mềm mại vuốt ve trên người mập mạp của Lữ Dương, chọc cho dục hỏa trong cơ thể Lữ Dương cháy lên, như muốn nổ tung.
- Hắc hắc, thật sao? Vậy nàng nói một chút, ta làm gì nàng không xuống giường được chứ hả? Hắc hắc, hắc hắc hắc.
Lữ Dương cười hắc hắc, đầu bóng tai mập, lộ ra một hàm răng vàng, bộ dáng bỉ ổi cực kỳ.