Đám người Tần Trần đi rồi, trò khôi hài của Phường thị cuối cùng kết thúc.
Một vài dân chúng đứng ngoài xem cũng lần lượt rời đi.
Chỉ để lại đám người La đội trưởng của đội chấp pháp với vẻ mặt ngỡ ngàng, nhưng không ai để ý tới bọn họ.
- Đội trưởng, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Nơm nớp lo sợ, một thành viên trong đội cẩn thận hỏi.
- Còn có thể làm gì nữa? Nhanh chóng rút lui.
Ngay cả Tần thiếu gia cũng bị đánh, Lý gia cũng đã xuống dốc, bây giờ Trương gia mới là người thu được lợi lớn nhất, bọn họ tiếp tục ở lại cũng chỉ mất mặt.
Bảo bọn họ phá cửa hàng của Trương gia, cho dù cho bọn họ mượn mười lá gan, cũng không dám.
Người cả đoạn một đường vênh váo hống hách tới, lúc này chỉ có thể xám xịt rời đi.
Nhìn đám người La Lăng rời đi, trong mắt Trương Khê không khỏi hiện lên vẻ âm u lạnh lẽo.
Ngày hôm nay, nếu không phải Trần thiếu ra tay, sợ rằng cửa hàng của Trương gia bọn họ sẽ thật sự bị dỡ bỏ.
- Trương gia chủ yên tâm, Lưu Quang đại sư sẽ không để cho người của đội chấp pháp sống tốt đâu.
Một quản sự Đan các ở lại Phường thị tiến hành bàn bạc với Trương gia thấy thế, không khỏi khẽ cười.
Tính tình Lưu Quang đại sư thế nào, hắn còn không rõ sao? Tuyệt đối là một người ghét ác như thù, sao có thể để cho đám người đội chấp pháp kia an toàn thản nhiên rời đi, tiếp theo, nhất định sẽ có hậu chiêu chờ bọn họ.
Tưởng tượng đến kết quả thê thảm tiếp theo của mấy người đó, quản sự đã không nhịn được cảm thấy mặc niệm thay cho bọn họ.
Trở lại Đan các.
Tiêu Nhã Các chủ nhận được tin tức, lại có thể tự mình đứng ở cửa nghênh đón.
- Trần thiếu, đã lâu không gặp, trước hết chúc mừng ngươi thu được tư cách bước vào vòng sát hạch thứ hai của cuộc thi đấu năm nước.
Tiêu Nhã thản nhiên cười, gương mặt vô cùng quyến rũ, tươi trẻ lại thoát tục khiến người ta vô cùng chấn động.
- Vị tỷ tỷ này là ai mà đẹp quá vậy.
Ánh mắt Trương Anh lập tức sáng lên, hoàn toàn bị mê hoặc, mắt nhìn chằm chằm, cũng chỉ thiếu mỗi chưa chảy nước miếng.
Lâm Thiên bên cạnh cũng bị lóa mắt, tinh thần chấn động mới lấy lại tinh thần, trong lòng thầm giật mình.
- Hi hi hi, tỷ tỷ? Tiểu huynh đệ này đúng là thú vị. Trần thiếu, đây là bằng hữu của ngươi sao?
Tiêu Nhã nhìn Trương Anh cười khúc khích, chờ sau khi cảm nhận được tu vi của hắn, trong mắt lại có tinh quang chớp hiện:
- Ơ, vị tiểu huynh đệ này xem ra có thiên phú dị bẩm đấy. Tuổi còn trẻ đã là cường giả Địa cấp hậu kỳ, thật sự làm cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác.
- Hì hì hì, vị tỷ tỷ này, chuyện đó còn cần phải nói sao? Trương Anh ta là ai chứ? Đây chính là thiên tài đứng đầu vạn người may ra mới chọn được một đấy. Nếu không phải ta không có khả năng tham gia cuộc thi đấu năm nước lần này, bằng không á quân của cuộc thi đấu năm nước chắc chắn trừ ta ra không còn có thể là ai khác.
Trương Anh ưỡn ngực nghiêm mặt, không có chút xấu hổ, lớn tiếng nói ở trước mặt mọi người,.
- Á... Á quân?
Tiêu Nhã trợn trừng mắt.
Những người khác cũng nghi ngờ xem qua.
Tại sao lại là á quân?
- Khụ khụ.
Trương Anh ho khan vài tiếng, gãi đầu một cái rồi cười hì hì:
- Quán quân này nhất định là Trần thiếu, Trương Anh ta lấy một á quân là đủ rồi.
Phụt phụt!
Mọi người phì cười, nhìn về phía Tần Trần, chỉ cảm thấy Trương Anh này là một kẻ dở hơi.
- Tiêu Các chủ, vị này chính là Trương Anh, vị này chính là Lâm Thiên, đều là bằng hữu của ta.
Tần Trần cười giới thiệu.
- Các... Các chủ?
Lần này, đến lượt Trương Anh và Lâm Thiên giật mình, không ngờ được, một đại mỹ nữ như thế lại là Các chủ Đan các.
Hơn nữa còn quen thuộc với Trần thiếu như vậy, Trần thiếu quả thực cũng quá lợi hại rồi.
Không trách được vừa rồi Đan các lại chống đỡ cho Trương gia như vậy.
Tuy nhiên, nghĩ đến mình vừa rồi tự nhiên đùa giỡn đối phương, sau lưng Trương Anh lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Trương gia bọn họ vừa mới có quan hệ tốt với Đan các, nếu đối phương nổi giận lên, trực tiếp cắt đứt quan hệ hợp tác với bọn họ, vậy phụ thân hắn không đánh chặt hai chân hắn cũng không được.
- Khụ khụ, Tiêu Các chủ, ta vừa rồi chỉ làm bầu không khí sinh động một chút thôi, ha ha, ha ha, không có ý mạo phạm đâu, ngài đại nhân đại lượng, tuyệt đối đừng để bụng nhé.
Hai chân Trương Anh như nhũn ra, vẻ mặt đưa đám nói.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ rất để bụng.
Tiêu Nhã hé miệng cười.
Ánh mắt nhìn qua Trương Anh và Lâm Thiên đều âm thầm chấn động.
Ánh mắt của nàng đáng sợ tới mức nào, sao có thể không nhìn ra sự đặc biệt của Trương Anh và Lâm Thiên.
Hai người này không chỉ còn trẻ tuổi, tu vi đạt tới Địa cấp hậu kỳ, hơn nữa trên thân đều nắm giữ một khí tức không tầm thường. Khí tức này vô cùng đáng sợ, cho dù nàng là võ giả Huyền cấp cũng cảm thấy không tầm thường.
- Hai người bọn họ tu luyện công pháp gì vậy?
Trong lòng Tiêu Nhã chấn động, ánh mắt nhìn về phía Tần Trần. Nàng có thể đoán được, Trương Anh và Lâm Thiên đáng sợ tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ với Tần Trần,.
Trương Anh bên cạnh đã hoàn toàn xong rồi, biểu tình kia cũng sắp khóc.
Ai bảo mình miệng tiện, dám đùa giỡn Các chủ Đan các.
Tuy nhiên suy nghĩ một chút cũng đúng, cho dù đối phương không phải là Các chủ Đan các, đó cũng là phụ nữ của Trần thiếu, là người mà mình có thể đùa giỡn sao?
- Trần thiếu, ngươi nói giúp ta đi, sau này ta sẽ không dám đùa giỡn nữ nhân của ngươi nữ.
Trương Anh bước nhỏ đến bên cạnh Tần Trần, ghé sát tai Tần Trần nói khẽ.
Hắn tự cho rằng mình nói rất nhỏ, nhưng Tiêu Nhã có tu vi và lực tinh thần thế nào, lập tức nghe rõ lời Trương Anh nói.
- Thằng nhãi ranh con, ngươi nói gì đó?
Mắt phượng trợn trừng, sát khí quanh quẩn.
- Không có gì, ta không nói gì.
Trương Anh run lên, đột nhiên cảm thấy xung quanh rất lạnh.
Trên gương mặt Tần Trần cũng đen xì, ầm, trực tiếp cho hắn một trận.
Cái gì gọi là nữ nhân của hắn, khó nghe như vậy, hắn và Tiêu Nhã rất thuần khiết có được không?
Sau một lúc trao đổi, mọi người đi tới bên trong Đan các.
Qua Lưu Quang, Tiêu Nhã cũng biết được mọi chuyện.
- Lưu Quang, chuyện này lại giao cho ngươi đi làm, Trương gia làm cửa hàng đại lý Đan các chúng ta, làm sao có thể để cho người ta bắt nạt như vậy được, đặc biệt là người của Từ phường quá càn rỡ, cửa hàng của Đan các ta mà bọn họ muốn phá lại có thể phá được à?
Vẻ mặt trầm xuống, Tiêu Nhã lạnh giọng nói.
- Vâng, Các chủ.
Lưu Quang gật đầu, hắn cau mày nói:
- Ta nhớ phần lớn đan dược của Tư phường đều có hợp tác với Đan các chúng ta, ta sẽ lập tức tạm dừng tất cả hợp tác với Tư phường, yêu cầu tư phường cho Đan các chúng ta một câu trả lời hợp lý về chuyện ngày hôm nay.
Ở quốc vương Đại Tề đều, Tư phường giống như Thành Vệ Quân, Cấm Vệ Quân, quân đội Vương Quốc thậm chí còn một vài tổ chức phía chính phủ cần đan dược, cơ bản đều thống nhất mua từ Đan các.
Có thể nói, Đan các gần như lũng đoạn phần lớn đan dược từ phía chính phủ Đại Tề quốc.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Đan các, Khí Điện, Thánh Địa Huyết Mạch và những thế lực đứng đầu đại lục có thể nắm giữ quyền lực cực lớn ở các nơi.
Bất kỳ một quốc gia nào muốn lớn mạnh, đều không thể rời khỏi sự ủng hộ của những thế lực này.
- Trần thiếu, nghe Lưu Quang nói, ngươi vốn định tới Đan các có chuyện gì đó, không biết là chuyện gì?
Sau khi xử lý xong chuyện của Trương gia, Tiêu Nhã lại hỏi.
- Ta chuẩn bị chế luyện một ít nước thuốc.
- Nước thuốc?
- Đúng, ta cần nhờ Đan các giúp ta thu thập những nguyên liệu này, chi phí cần thiết lại từ trong phần trăm chia ra từ Chân Khí Đan.
Hắn lấy ra một tờ giấy, đưa tới trong tay Tiêu Nhã.
- Nước thuốc gì vậy?
Tiêu Nhã nhận lấy phương thuốc, cúi đầu nhìn lại.
- A!
Nàng vừa nhìn, lúc này liền hít sâu một hơi, vẻ mặt ngạc nhiên.