- Ngươi...
Tức giận nhất vẫn là Tần Phấn, cơ thể run rẩy, hồi lâu cũng nói không ra lời, gương mặt đỏ lên, suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Hắn không nhịn được, sắc mặt trầm xuống:
- Mặc dù các hạ là Luyện Dược Sư của Đan các, nhưng quá không nể mặt Tần gia ta rồi? Phụ thân ta chính là An Bình Hậu của Đại Tề quốc, là đại thần của quốc gia, ngươi nói như vậy, không sợ chọc giận Tần gia ta sao?
Hắn bị chửi không sao, nhưng phụ thân hắn cũng bị chửi thì không thể nhẫn nhịn được.
- Thế nào?
Vẻ mặt Lưu Quang đột nhiên trầm xuống, bắn ra hai ánh sáng sắc bén như lưỡi đao vậy:
- Ngươi uy hiếp ta à? Ngươi uy hiếp một Luyện Dược Sư nhị phẩm của Đan các à? Có giỏi thì ngươi lặp lại lần nữa, chỉ dựa vào câu nói vừa rồi của ngươi, ngươi có tin ta sẽ làm cho đầu ngươi rơi xuống đất không? Còn nói Tần gia, ta khinh. Tần gia là thứ gì, có giỏi bảo An Bình Hậu tự mình đến Đan các tìm ta!
Lưu Quang càng tức giận hơn. Vẻ mặt Tần Phấn biến đổi mấy lần, hận không thể hung hăng đánh mình mấy tát.
Miệng tiện, quả thực miệng quá tiện. Mẹ nó Luyện Dược Sư và Huyết Mạch Sư đều là một đám người điên, mình tranh chấp với bọn họ làm gì, đây không phải là trắng trợn tìm mắng sao?
- Được, tốt lắm.
Tần Phấn nhìn chằm chằm vào Lưu Quang, tức giận đến mức run rẩy.
- Mẹ nó, còn dám trừng mắt nhìn ta à.
Lưu Quang trở tay tát một cái. Bốp, Tần Phấn bị tát mạnh ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
- Lại dám làm càn ở trước mặt ta, lão phu một tát đánh chết ngươi.
Vẻ mặt Lưu Quang xem thường.
Đùa gì vậy!
Một tát này làm cho tất cả mọi người bên cạnh đều nhìn tới ngây người.
Tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Con trai thứ hai của An Bình Hậu trực tiếp bị tát bay ra ngoài. Người này cũng quá mạnh mẽ đi.
Thật ra không ít nhân viên Đan các theo chân Lưu Quang tới đây lại chẳng hề biến sắc, có vẻ đã quen rồi, trái lại có chút xem thường nhìn mọi người.
Đúng là những kẻ không mấy trải đời. Một con cháu Tần gia nho nhỏ cũng dám kiêu ngạo ở trước mặt Lưu Quang đại sư, cũng không hỏi thăm xem Lưu Quang đại sư là ai.
Lưu Quang đại sư tính tình nóng nảy, được người trong Đan các đặt biệt hiệu là Thiết Diện Thiên Lôi, cho dù là Luyện Dược Sư nhất phẩm nhìn thấy hắn còn chẳng dám thở mạnh, một tiểu thiếu gia Tần gia lại dám càn rỡ như vậy, đây không phải là muốn chết sao?
- Thiếu gia.
Lúc này, hai hộ vệ Tần gia đi theo mới lấy lại tinh thần, vội vàng xông lên, nâng Tần Phấn dậy.
Vẻ mặt hai người căng thẳng, chờ đợi Tần Trần ra lệnh.
- Nhanh đỡ ta trở về.
Phun ra một cái răng vỡ, Tần Phấn thậm chí không dám liếc nhìn Lưu Quang, chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Đến tình trạng này rồi, hắn còn có thể nói gì?
Đây cũng không phải là chuyện một con cháu Tần gia nho nhỏ có thể quyết định được, phải trở về bẩm báo với phụ thân và mẫu thân, mới có khả năng lại đưa ra định đoạt.
- Tần thiếu gia... Tần thiếu gia... Ngươi cũng không thể đi được.
Thấy Tần Phấn sắp đi, người Lý gia không cho đi.
Lần này hắn đi, Tần gia không có việc gì, nhưng Lý gia hắn sẽ tiêu đời. Chuyện này là do Triệu gia nhà mẹ đẻ của Tần phu nhân xúi giục.
Nhưng mặc kệ Lý Thiên Thành kêu la thế nào, Tần Phấn cũng không quay đầu lại, trực tiếp biến mất ở đám người.
- Tiêu rồi!
Trước mắt tối sầm, Lý Thiên Thành đặt mông ngồi dưới đất.
- Bịch!
Bên kia, Mục Huân và Lý Tuân cũng trợn trắng mắt, trực tiếp ngất đi.
- Đội... Đội trưởng... Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Một thành viên trong đội chấp pháp của Phường thị, không nhịn được run rẩy hỏi.
- Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết được.
Lúc trước La Lăng vẫn vô cùng kiêu ngạo, uy phong tám phía, lúc này vẻ mặt buồn bã giống như đưa đám, trong lòng sợ gần chết, cũng sắp khóc rồi.
Vốn tưởng rằng lần này có Tần gia, Đan các, Lý gia làm chỗ dựa, mình đi ra phong sát Trương gia lại dễ dàng kiếm được một khoản thu nhập thêm không nói, còn có thể đổi lấy một nhân tình.
Nhưng ai biết mọi chuyện đột nhiên thay đổi, chớp mắt một cái, hai đại sư Đan các bị bắt, thiếu gia Tần gia bị đánh, Lý gia hoàn toàn không dám nói lời nào.
Hắn rất muốn tiến lên cầu xin, nhưng nhìn thấy Tần Phấn cũng trực tiếp bị đánh thì khiếp sợ đến mức ngay cả dũng khí tiến lên cũng không có, chỉ tránh qua một bên, toàn thân run rẩy.
Kết thúc, kết thúc rồi.
Hắn biết lần này hắn xem như động vào tấm bảng sắt, làm không tốt, ngay cả mũ cũng sẽ bị lấy xuống.
Hắn đang suy nghĩ miên man...
- Trần thiếu.
Chỉ thấy Lưu Quang lúc trước vẫn uy phong tám phía, sắc mặt tái xanh, đột nhiên vẻ mặt thay đổi, bước nhanh tới bên cạnh Tần Trần, vẻ mặt áy náy nói:
- Ta cũng chỉ mới biết được chuyện ở đây, không ngờ được tự nhiên lại xảy ra chuyện như vậy, chuyện này đều tại ta không quản lý tốt bên trong Đan các, làm cho Trần thiếu ngươi bị khinh bỉ.
Từ sau một lần chế luyện kia, Lưu Quang đối với Tần Trần đã tâm phục khẩu phục, đầy cung kính.
Con người hắn tính tình nóng nảy, nhưng có một là một, có hai là hai, đối loại cường giả luyện thuốc lợi hại hơn mình, hắn vui lòng phục tùng, mà không phải là loại người vì thân phận đối phương mà thay đổi thái độ.
- Lưu Quang đại sư, chuyện này không có liên quan gì tới ngươi, ta còn phải cảm ơn ngươi đã đứng ra giúp đỡ.
Biết chuyện này không liên quan tới Lưu Quang đại sư, Tần Trần tất nhiên sẽ không giận chó đánh mèo tới hắn.
- Trần thiếu.
- Phụ thân.
Lúc này, Trương Anh và Trương Phỉ phía sau Lưu Quang đại sư cũng chạy ra.
- Vị này chính là Lưu Quang đại sư của Đan các, cũng là bằng hữu của Trần thiếu.
Trương Anh đi tới trước mặt Trương Khê, giới thiệu với hắn.
- Lưu Quang đại sư...
Trương Khê tiến lên, vẻ mặt sợ hãi lại định hành lễ.
- Ha ha, vị này chính là gia chủ Trương gia đi, ta ngưỡng mộ đại danh đã lâu...
Lưu Quang tiến lên hai bước, cầm tay Trương Khê ra sức lắc, rất nhiệt tình.
Trương Khê chợt lảo đảo, bị Lưu Quang bắt tay tới hoàn toàn không biết tình huống là gì.
Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, đùa kiểu gì vậy?
Ngươi đường đường là Luyện Dược Sư nhị phẩm của Đan các, ta chỉ là một gia chủ thế gia nhỏ ở Vương đô, bình thường ta đi Đan các, ngay cả gặp một quản sự của các ngươi cũng vô cùng khó khăn, ngươi là một đại sư luyện dược nhị phẩm, có thể ngưỡng mộ đã lâu ta cái gì chứ!
Tuy trong lòng bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng biết Lưu Quang nhiệt tình với mình như vậy, tuyệt đối không phải bởi vì Trương gia hắn, mà đang nể mặt Trần thiếu thôi.
Nghĩ tới đây, Trương Khê liền không khỏi xúc động.
Nhìn Trần thiếu tuổi còn trẻ, lại nắm giữ năng lực như thế, ngay cả đại sư luyện dược nhị phẩm của Đan các cũng có thái độ cung kính, nói là nổi bật hơn người cũng không quá đáng chút nào.
Trong lòng hắn thầm may mắn vì vừa rồi ý chí không hề dao động, kiên định đứng ở bên phía Trần thiếu, bằng không làm gì còn có chuyện bây giờ.
Về phần mấy người thành viên Trương gia trước đó len lén nói muốn phủi sạch quan hệ với Tần Trần đã sớm xấu hổ đỏ mặt, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.
- Lưu Quang đại sư, vừa rồi Mục Huân quản sự của Đan các các ngươi đã tuyên bố phong sát Trương gia, không tiếp nhận dược liệu do Trương gia cung cấp, không sẽ tiến hành hợp tác buôn bán đan dược với Trương gia, không biết ngươi thấy thế nào?
- Ha ha, Trần thiếu nói đùa.
Trên đường đến đây, Lưu Quang đã biết rõ quan hệ giữa Lý gia, Trương gia và Đan các, hắn nhìn Mục Huân phía sau co quắp như một bãi bùn, khinh thường nói:
- Mục Huân hắn là thứ gì, những lời này chỉ thuần túy là rắn thối. Trương gia vẫn luôn là một trong những nhà cung cấp dược liệu tốt nhất cho Đan các, Đan các ta làm sao có thể dừng hợp tác được? Như vậy đi, từ nay về sau, chỉ cần là dược liệu của Trương gia, Đan các ta đều thu hết, đồng thời giá sẽ cao hơn giá thị trường 20%.
- Ngoài ra, Đan các ta ngừng tất cả quan hệ hợp tác với Lý gia, đồng thời Lý gia bị Đan các ta đưa vào sổ đen, bất kỳ thế lực nào có quan hệ buôn bán với Lý gia đều đừng mơ nhận được một viên đan dược, bán được một dược liệu cho Đan các ta.