Vũ Thần Chúa Tể

Chương 246: Thứ gì

Chương Trước Chương Tiếp

Yên lặng!

Yên lặng như chết!

Lúc này, tất cả mọi người ở đó đều im lặng, trợn to mắt, cảm giác mình sắp phát điên rồi.

Lúc trước Mục Huân quản sự vẫn uy phong lẫm liệt, bây giờ giống như một con chó nằm trên mặt đất, hắn ôm mặt, cũng khiếp sợ tới mức ngây người.

Trương gia, Lý gia, Tần gia, Liên Bằng, Cát Châu cùng với rất nhiều dân chúng ở đây đều bối rối.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?

Không ít người ở đây tuy không quen biết Lưu Quang, nhưng từ áo bào Luyện Dược Sư trên người Lưu Quang có thể thấy được, người này chính là một Luyện Dược Sư nhị phẩm, rõ ràng là cao tầng Đan các.

Nhưng vừa rồi, Mục Huân quản sự vừa tuyên bố muốn phong sát Trương gia, đối phó với Tần Trần, vị Lưu Quang đại sư này lại nổi giận đùng đùng chạy vào, một tát đánh bay Mục Huân quản sự, cũng đuổi hắn ra khỏi Đan các, điều này chứng tỏ cái gì?

Rõ ràng chứng tỏ quyết định của Mục Huân quản sự cũng không phải là quyết định nội bộ của Đan các.

Hơn nữa, dưới tình huống bình thường, cho dù Mục Huân quản sự nói sai, cũng không cần thiết không nể tình, trực tiếp đuổi ra ngoài như vậy?

Rất rõ ràng, chuyện này không chỉ không phải là vấn đề quyết định của Đan các, mà là hoàn toàn trái ngược với quyết định nội bộ của Đan các, chênh lệch một trời một vực.

Mà điều càng làm cho mọi người chấn động hơn là trong cách xưng hô của Lưu Quang có gọi Trần thiếu.

Trần thiếu này là ai?

Mọi người nhìn trái nhìn phải, ở đây nhiều người như vậy, người có thể được gọi là Trần thiếu cũng chỉ có một, đó chính là Tần Trần.

Chẳng lẽ giữa Tần Trần và Lưu Quang đại sư còn có quan hệ gì mà mọi người không biết sao?

Mọi người không khỏi nghi ngờ.

Những người khác nghi ngờ, người của Lý gia lại sợ hãi.

Mục Huân đại sư là do bọn họ mời từ cửa hàng Đan các ở Phường thị tới, cũng là chỗ dựa vững chắc của cửa hàng bọn họ cho tới nay, bây giờ đối tượng giao dịch Mục Huân đại sư bị một tát đánh ngã xuống đất, lúc này trong lòng người Lý gia làm sao có thể không kinh sợ được.

Tất cả đều nhìn về phía Lý Tuân, đều là Luyện Dược Sư của Đan các, ở đây người có thể nói chuyện với Lưu Quang cũng chỉ có Lý Tuân trưởng lão thôi.

- Lưu Quang đại sư...

Lý Tuân không nhịn được, đi lên trước, lo lắng không yên mở miệng muốn giải thích rõ ràng tình hình.

Nào ngờ, không chờ hắn nói ra, Lưu Quang đã lạnh lùng nhìn về phía hắn.

- Lý Tuân, ngươi là một Luyện Dược Sư của Luyện Dược đường, không ở trong Luyện Dược đường luyện thuốc lại chạy tới đây làm gì?

- Ta...

Giọng nói nghẹn lại, nhìn thấy ánh mắt gần như có thể giết người của Lưu Quang, Lý Tuân dù thế nào cũng không nói ra được hết nửa câu còn lại.

- Ta nhớ, ngươi và Đan các còn có hợp đồng hai năm đi? Trần Mộ...

Lưu Quang quay đầu gọi một câu.

- Vâng, Lưu Quang đại sư.

Trần Mộ đi lên phía trước.

- Lập tức giải trừ hợp đồng với Luyện Dược Sư Lý Tuân, từ hôm nay trở đi, Lý Tuân không còn là Luyện Dược Sư chuyên trách của Đan các ta. Ngoài ra, cố gắng tìm tài liệu, kiểm tra xem tranh và tư liệu trước đây Lý Tuân sát hạch Luyện Dược Sư nhất phẩm có vấn đề gì không? Đan các ta cũng không thể để cho một ít Luyện Dược giả tạo Sư thật giả lẫn lộn, ở bên ngoài lừa bịp, phá hủy danh tiếng của Đan các ta.

- Vâng.

Trần Mộ gật đầu.

Phía đối diện, Lý Tuân lảo đảo, vẻ mặt trắng bệch, cũng sắp khóc.

Lưu Quang đại sư là muốn đuổi hắn ra khỏi Đan các a, không chỉ đuổi ra khỏi Đan các, còn muốn nghĩ mọi biện pháp, cướp đoạt thân phận Luyện Dược Sư của hắn.

Các Luyện Dược Sư khác nói như vậy, hắn có thể chưa chắc quan tâm, nhưng Lưu Quang đại sư là ai? Người này không chỉ là Luyện Dược Sư nhị phẩm của Đan các, còn là thân tín của Tiêu Nhã Các chủ, người tổng phụ trách nội vụ Đan các. Người này đã mở miệng, ai dám không làm.

- Lưu Quang đại sư.

Khóe miệng Lý Tuân run rẩy bước tới vài bước, còn muốn cầu xin tha thứ.

Không đợi hắn nói gì, Lưu Quang chau mày nói:

- Chấp Pháp đường, còn không dẫn hắn đi cho ta, cố gắng điều tra cho kỹ, xem mấy năm nay người này ở Đan các ta có vi phạm quy định nào không, một khi phát hiện, nghiêm trị không tha.

- Vâng!

Sớm có nhân viên của Chấp Pháp đường Đan các đi lên trước, nhấc Lý Tuân lên.

Hai chân Lý Tuân mềm nhũn nhưng ngay cả phản kháng cũng không dám, bị hai người áp giải, đưa về phía sau.

- Còn cả người này cũng dẫn đi, để hắn nằm ở đây chỉ thêm mất mặt xấu hổ.

Lưu Quang chỉ tay vào Mục Huân, hai gã đệ tử Chấp Pháp đường khác kéo hắn ra phía sau giống như kéo một con chó chết.

- Tần thiếu gia, ngươi nhanh cầu xin giúp cho Lý Tuân trưởng lão nhà ta đi.

Lý Thiên Thành thấy thế, vẻ mặt sợ hãi, vội vàng cầu xin Tần Phấn.

Lý Tuân trưởng lão là chỗ dựa vững chắc của Lý gia ở Đan các, một khi Lý Tuân trưởng lão gặp chuyện không may, vậy sau này Lý gia còn làm ăn buôn bán với Đan các thế nào? Sợ rằng cả gia tộc sẽ suy sụp.

Sắc mặt Tần Phấn tái xanh, hắn cũng nhìn tình hình xảy ra có phần không ổn, trong lòng ước gì có thể xoay người rời khỏi đây.

Nhưng Lý Thiên Thành xin giúp đỡ, hắn lại không thể không để ý tới.

Dù sao ngày hôm qua, hai bên vừa đạt được hợp tác.

Tần Phấn do dự một chút mới tiến lên hai bước, chắp tay mở miệng:

- Lưu Quang đại sư, không biết Lý Tuân đại sư và Mục Huân quản sự phạm phải sai lầm gì lại khiến đại sư tức giận thế vậy? Dù thế nào đi nữa, hai người bọn họ cũng là Luyện Dược Sư của Đan các, cũng không làm ra chuyện gì phản bội Đan các, vẫn mong Lưu Quang đại sư suy nghĩ kỹ một chút!

Mặc dù đối phương là Luyện Dược Sư nhị phẩm của Đan các, nhưng dù gì hắn cũng là con cháu của Tần gia, cháu trai của Định Vũ Vương, con trai của An Bình Hậu, tự xưng là có chút mặt mũi ở Vương đô.

Chỉ cần mình cầu xin, có lẽ đối phương sẽ cho hắn chút mặt mũi, thả cho Lý Tuân và Mục Huân một con đường sống.

Thấy rõ Tần Phấn mở miệng, vẻ mặt Lý Tuân và Mục Huân phía sau vốn tro tàn, hoàn toàn tuyệt vọng, trong mắt lập tức xuất hiện ánh sáng hi vọng.

Tần thiếu gia cầu xin, có lẽ chuyện này lại có khả năng xoay chuyển.

- Làm càn, ngươi là thứ gì? Ta đang xử lý nội vụ của Đan các, có phần cho ngươi nói chen vào sao?

Lưu Quang chau mày, liếc nhìn Tần Phấn.

Đùa gì vậy? Mình có nói chuyện với người này sao?

- Ta...

Tần Phấn nghẹn họng như ăn con ruồi chết, vẻ mặt khó coi, suýt nữa nôn ra máu.

- Ta là Tần Phấn con trai thứ hai của An Bình Hậu.

Tần Phấn cố nén giận, tâm tình trấn tĩnh, giới thiệu.

- A, hóa ra là con trai thứ hai của An Bình Hậu!

Lưu Quang gật đầu, vẻ mặt hòa hoãn.

Trong lòng Tần Phấn vui mừng, xem ra có hy vọng rồi. Hắn thầm mắng mình quá ngu ngốc, trước đó mới bắt đầu lại không giới thiệu về mình, mới xảy ra chuyện xấu mặt như vậy.

Hắn vừa mới chuẩn bị nói tiếp, chỉ thấy Lưu Quang nhướng mày lên, cười nhạo nói:

- Chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng kinh mạch đứt đoạn cũng xứng mở miệng nói chuyện ở trước mặt ta à? Sao không đái ra một bãi nước tiểu, tự soi vào xem lại mình đi. Với loại người như ngươi còn dám cầu xin lão phu, đúng là không biết trời cao đất rộng. Cho dù là phụ thân ngươi An Bình Hậu ở trước mặt ta cũng không dám nói lời này, ngươi là thứ gì? Cút sang một bên! Mẹ nó, còn nói là con trai thứ hai, ta xem là ăn phân đi!

Lưu Quang vừa mắng loạn một trận lại làm cho mọi người ở đây đều chấn động mãnh liệt, ai nấy trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được vào tai mình.

Đây thật là đại sư luyện dược của Đan các sao? Nhìn thế nào cũng giống như là một người đàn bà chanh chua thích chửi đổng vậy.

Ngay cả ăn phân cũng nói ra được...

Nếu câu này được nói ra từ trong miệng một người đàn bà chanh chua, sẽ không ai cảm thấy bất ngờ, nhưng mà từ trong miệng một đại sư luyện dược của Đan các truyền ra, nhìn thế nào cũng cảm giác không đúng, cảm giác không được tự nhiên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️