Vũ Thần Chúa Tể

Chương 241: Sắp muốn khóc

Chương Trước Chương Tiếp

- Ai, các hạ nói câu này lại nghiêm trọng rồi. Không biết Trần thiếu bảo hai người qua, có gì phân phó?

Lưu Quang luôn giải quyết mọi người nhanh gọn, quyết đoán, biết Tần Trần không có việc gì không lên điện tam bảo, một khi bảo hai người qua thì nhất định là có chuyện gì.

Phân... Phân phó?

Trương Phỉ run lên một cái, kinh ngạc đến suýt nữa bị nước trà làm bỏng đầu lưỡi.

Vốn tưởng rằng Tần Trần bảo bọn họ tìm Lưu Quang là có giao tình gì với Lưu Quang đại sư, có thể có chút quan hệ.

Bây giờ vừa xem, căn bản không phải như vậy.

Có thể khiến cho Lưu Quang đại sư nói ra hai chữ phân phó, đây tuyệt đối không phải là quan hệ bình thường.

Rốt cuộc giữa Trần thiếu và hắn có quan hệ như thế nào?

- Là như vậy...

Trong lòng suy đoán, Trương Phỉ cũng không dám chậm trễ, vội vàng nói ra vấn đề mà Trương gia gặp phải.

- Đan các muốn hủy bỏ hợp tác với Trương gia các ngươi, đồng thời dỡ bỏ cửa hàng của Trương gia các ngươi ở Phường thị à?

Lưu Quang nhíu mày, trên mặt đầy nghi ngờ, quay đầu nhìn về phía Trần Mộ:

- Có chuyện gì vậy?

Mặc dù Lưu Quang là chấp sự, có địa vị cao quý, nhưng chủ quản nội vụ Đan các, loại chuyện nhỏ như mua đồ ăn, dược liệu này tất nhiên không đáng để hắn phiền lòng.

- Ta cũng không biết rõ lắm, hỏi một chút sẽ biết thôi.

Trần Mộ xoay người, rời khỏi phòng khách quý.

Không bao lâu, Trần Mộ trở về, bên cạnh còn dẫn theo một người trung niên tên là Ngô Trung, là một quản sự Đan các chịu trách nhiệm mua dược liệu, đồ ăn các loại.

- Lưu Quang đại sư.

Ngô Trung quản sự vừa vào đã cung kính vấn an.

- Ừ.

Lưu Quang gật đầu, chỉ tay vào Trương Phỉ, trầm giọng nói:

- Vị này chính là Trương Phỉ của Trương gia Vương đô, ngươi nói cho ta biết kinh doanh qua lại giữa Đan các và Trương gia rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Sao Đan các chúng ta lại đột nhiên dừng hợp tác với Trương gia?

Giọng điệu Lưu Quang lạnh lùng, không giận cũng lộ ra vẻ uy nghiêm, khiến Ngô Trung quản sự khiếp sợ đến mức hai chân mềm nhũn.

- Hồi bẩm Lưu Quang đại sư, chuyện là thế này.

Vừa lau mồ hôi lạnh, Ngô Trung quản sự vừa sốt ruột vội vàng giải thích:

- Trương gia Vương đô và Đan các chúng ta thật sự có kinh doanh dược liệu qua lại, trên cơ bản một phần đan dược trung đẳng và hạ đẳng trong Đan các chúng ta là do Trương gia cung cấp, tuy nhiên hàng năm đều không phải là Trương gia trực tiếp kinh doanh với chúng ta mà thông qua Lý gia buôn bán với chúng ta. Lý gia là hào môn Vương đô, hàng năm khống chế cung cấp năm phần dược liệu trung đẳng và hạ đẳng của Đan các chúng ta, cho nên đây cũng là vấn đề riêng của Lý gia và Trương gia.

- Ầm!

Lưu Quang vỗ bàn một cái, chén trên bàn nhảy loạn, vẻ mặt thâm trầm khiến người ta sợ tới mức tim muốn vọt cả ra ngoài.

- Khống chế cung cấp năm phần dược liệu trung đẳng và hạ đẳng cho Đan các chúng ta, vậy Lý gia này có lai lịch gì? Chúng ta đường đường là Đan các, làm sao có thể dùng thủ đoạn mua bán dược liệu để khống chế ở một gia tộc trong tay, chuyện lớn như vậy, ai cho các ngươi có quyền làm chủ? Ngoại Vụ đường các ngươi có còn để mắt tới Lưu Quang chấp sự ta hay không?

Tuy Lưu Quang chủ yếu chịu trách nhiệm nội vụ của Đan các, nhưng hắn cũng có quyền làm chủ về phương diện ngoại vụ.

Ngô Trung quản sự bị chửi tới máu chó đầy đầu, cũng không dám phản bác, không ngừng lau mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, thầm nghĩ:

- Bình thường chuyện kinh doanh ngoại vụ ngươi chưa bao giờ quan tâm, nói cho ngươi biết, ngươi còn chê chúng ta làm phiền ngươi luyện đan, bây giờ lại nói như vậy...

Trong lòng phỉ nhổ như thế nhưng trên mặt cũng không dám biểu hiện ra, vội vàng giải thích:

- Lưu Quang quản sự, Lý gia hợp tác với Đan các chúng ta đã rất lâu rồi. Đồng thời, Lý Tuân trưởng lão của Lý gia cũng là một Luyện Dược Sư nhất phẩm của Đan các chúng ta, cho nên...

- Cho nên cái gì?

Vẻ mặt Lưu Quang càng thêm khó coi, ánh mắt như muốn giết người:

- Lý Tuân này là Lý Tuân của Luyện Dược Đường à?

- Đúng vậy.

- Hừ, Lý Tuân hắn chẳng qua chỉ là một Luyện Dược Sư của Luyện Dược đường, cũng không phải là nhân viên quản lý, có tư cách gì nhúng tay vào việc của Ngoại Vụ đường các ngươi? Còn nữa, vì sao Đan các chúng ta hủy bỏ hợp tác đan dược với Trương gia ở Phường thị?

- Hợp tác đan dược ở Phường thị vẫn luôn là do Mục Huân quản sự của chi nhánh Đan các Phường thị quản lý, cái này thì thuộc hạ không biết ạ.

Ngô Trung quản sự cũng sắp khóc.

Đây là chuyện gì vậy.

Mình chẳng có chút liên quan nào với chuyện của Trương gia, sao đang không hắt lửa lên người mình.

Tuy nhiên, hắn cũng nghe nói Lý Diệu Văn quản sự của Lý gia ở trong đại sảnh bị Trần Mộ đại sư tát bay, lúc này sao dám cãi lại, chỉ có thể không ngừng gật đầu, không dám động tới cơn giận của hắn.

- Được, Lý Tuân đâu? Bảo hắn lập tức lăn qua gặp ta.

Lưu Quang cũng biết chuyện này không liên quan tới Ngô Trung, sau khi mắng một trận thì quay đầu lại nhìn Trương Phỉ và Trương Anh cười làm lành nói:

- Hai vị, các ngươi cũng nghe được đấy. Chuyện này, tại hạ cũng không biết rõ tình hình, bằng không tuyệt đối không để cho thủ hạ làm xằng làm bậy, vẫn mong hai vị cho ta cơ hội, giải thích với Trần thiếu một chút.

- Còn nữa, hai vị yên tâm, ta nhất định sẽ đốc thúc phía dưới, lập tức hợp tác lại với Trương gia, không biết ý của hai vị thế nào?

Trương Phỉ và Trương Anh nhìn nhau, không nhịn được nói:

- Không phải vấn đề hợp tác, mà bây giờ Đan các nói Trương gia chúng ta ở Phường thị bán ra đan dược đều là sản phẩm không đạt tiêu chuẩn, hiện tại đang liên kết với Lý gia và đội chấp pháp dỡ bỏ cửa hàng của Trương gia chúng ta. Nếu bây giờ không xử lý, chỉ sợ cửa hàng của Trương gia chúng ta cũng bị phá hủy rồi. Bây giờ Trần thiếu và gia chủ đã đi tới cửa hàng Trương gia chúng ta ở Phường thị, nhưng ta sợ bọn họ không ngăn cản được đám người Lý gia.

- Cái gì? Trần thiếu ở Phường thị à?

Lưu Quang đứng bật dậy.

- Lưu Quang đại sư...

Lúc này, này Ngô Trung cũng không nhịn được nói xen vào:

- Lý Tuân đại sư bây giờ không có ở Luyện Dược đường, sáng sớm đã đi Phường thị, có khả năng đi tìm Mục Huân đại sư, chắc hẳn là... vì chuyện của Trương gia.

- Rầm!

Một chưởng đánh xuống, bàn của phòng khách quý chia năm xẻ bảy, ầm ầm vỡ nát.

Trên gương mặt Lưu Quang đầy tức giận, quát lên:

- Hắn quả thực to gan lớn mật, ai cho hắn được quyền làm như thế?

Lưu Quang thật sự tức giận.

Lý Tuân lợi dụng quan hệ của mình làm cho Lý gia hợp tác với Đan các, cái này cũng chưa tính là gì, dù sao bất cứ người nào cũng có tâm tư riêng của mình, giành chút lợi ích riêng cho gia tộc của mình, cũng không phải là chuyện gì lớn.

Nhưng hắn tự nhiên lợi dụng quan hệ của Đan các, chèn ép gia tộc khác, điều này có hơi quá.

Mấy năm nay, Đan các ở thị trường Vương đô không ngừng bị đánh ép, thậm chí còn thế lực như Tụ Bảo Lâu vẫn bán ra đan dược, có khẩu hiệu đi Đan các còn không bằng đi Tụ Bảo Lâu.

Mà những người ở Ngoại Vụ đường chẳng những không nghĩ xem làm thế nào mở rộng thị trường, tăng cao sức cạnh tranh, còn làm ra loại chuyện chèn ép gia tộc khác, kiếm chác lợi riêng, không trách được mấy năm nay thị trường của Đan các càng lúc càng giảm.

Nhờ có phương thuốc Chân Khí Đan có hiệu quả đặc biệt mà Trần thiếu cho trước đó không lâu, khiến cho danh tiếng của Đan các ở Vương đô lại tăng lên.

Bây giờ không gõ bọn họ, sợ rằng có một vài người cũng muốn làm phản rồi.

- Hai vị, bây giờ chúng ta lập tức đi tới Phường thị, ta thật ra muốn xem thử, Lý Tuân và Mục Huân rốt cuộc đang giở trò quỷ gì.

Lưu Quang lập tức gọi người, dẫn theo đám người Trương Anh nhanh chóng đi tới Phường thị.

Tại đường phố trung tâm ở Vương đô lúc này đang ồn ào.

Trước cửa hàng của Trương gia đã sớm tập trung một nhóm người vây tầng trong tầng ngoài, bàn tán ồn ào.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️