Lúc này, mặt Trương Phỉ cắt không còn giọt máu, người lảo đảo, suýt nữa ngất đi.
Thậm chí hắn cũng không còn ý định giải thích rõ ràng nữa.
- Trần Mộ đại sư, vừa rồi hai người bọn họ nói có quen biết với Lưu Quang đại sư, thuộc hạ sợ có sai lầm, cho nên xử trí chậm một chút.
Trần đội trưởng lau mồ hôi lạnh, sốt ruột vội vàng giải thích.
- Hai người bọn họ có quen biết với Lưu Quang đại sư sao?
Trần Mộ sửng sốt, nhìn qua.
- Vâng!
Trần đội trưởng gật đầu.
- Trần Mộ đại sư, đừng nghe bọn họ nói linh tinh. Hai người này còn nói là Tần Trần của Tần gia bảo bọn họ tới. Tần Trần này gì chứ? Chỉ là một đứa con riêng thấp hèn mà thôi, cũng xứng để quen biết với Lưu Quang đại sư sao? Rõ ràng là kéo da hổ kéo cờ lớn, cũng không đái ra xem lại đức hạnh của mình.
Trên mặt Lý Diệu Văn lộ vẻ xem thường, ở bên cạnh giễu cợt.
- Cái gì? Ngươi nói là Tần Trần? Tần Trần của Tần gia sao?
Trần Mộ trong nháy mắt đã biến sắc.
- Đúng, chính là người đó.
Lý Diệu Văn cười gượng:
- Muốn hù dọa người cũng phải nói cho giống một chút, ví dụ như gia chủ Tần gia gì đó, không ngờ lại lấy đứa con riêng đê tiện ra, đây không phải là khiến cho người ta cười đến rụng răng sao?
Lý Diệu Văn cười ha ha, trên gương mặt đầy vẻ giễu cợt, hắn còn chưa nói dứt lời...
- Bốp!
Một cái tát càng lưu loát, càng hung ác hơn trực tiếp đánh vào má bên kia của Lý Diệu Văn, đánh cho hắn bay ngang ra ngoài vài thước, miệng đầy máu, mấy cái răng còn lại cũng phun tới, nằm trên mặt đất co giật không ngừng.
Lần này người đánh lại là Trần Mộ.
Cảnh tượng như vậy làm cho người vây xem đều khiếp sợ tới mức ngây người, ai nấy đều há hốc mồm như bị hóa đá vậy.
Chuyện gì xảy ra?
Lý quản sự không phải là người của Đan các sao? Sao Trần Mộ đại sư lại tát hắn một cái. Sẽ không là đánh nhầm người chứ?
- Cẩu vật, đáng thì đánh, vừa rồi sao không đánh chết ngươi đi, đúng là mất mặt xấu hổ.
Sau khi tát xong, Trần Mộ tức giận mắng, vẻ mặt tức giận.
Sau đó, trên gương mặt Trần Mộ đầy vẻ vui mừng quay đầu, chạy chậm tới trước mặt Trương Phỉ và Trương Anh, trên gương mặt vốn nổi giận đùng đùng lại giống như trăm hoa đua nở:
- Hóa ra hai vị là bằng hữu của Trần thiếu, Trần mỗ không biết hai vị đến đây, không tiếp đón từ xa, xin hãy tha lỗi.
Mọi người ngất xỉu. Trong đầu ai nấy đều choáng váng mơ hồ, hoàn toàn không rõ có chuyện gì xảy ra.
Chẳng những là bọn họ, Trương Phỉ và Trương Anh cũng sửng sốt.
Đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Lúc trước Trần Mộ đại sư còn nổi giận đùng đùng nói muốn bắt bọn họ, nhưng chớp mắt một cái đã giống như gió xuân ấm áp xuân.
Hai người hoàn toàn sốc, cảm giác mình như đang ở trong giấc mơ.
- Không biết hai vị và Trần thiếu có quan hệ thế nào?
Thấy hai người không nói lời nào, Trần Mộ không nhịn được mở miệng.
Trương Phỉ sửng sốt, lúc này mới hoàn hồn lại:
- Chúng ta...
- Ta và Trần thiếu là bằng hữu tốt, bạn cùng phòng ở học viện Thiên Tinh, người này là nhị thúc của ta Trương Phỉ.
Trương Anh nói thẳng.
Lúc này hắn đã hoàn toàn hiểu được, tất cả những điều này đều là vì Trần thiếu, trong lòng hắn càng thêm bội phục Tần Trần.
Trước đó ở Thánh Địa Huyết Mạch là như vậy, bây giờ ở Đan các cũng vậy, trong tay Trần thiếu hình như hoàn toàn không có vấn đề gì mà không giải quyết được.
- Hóa ra là bạn cùng phòng của Trần thiếu, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, không trách được các hạ tuổi còn trẻ lại có tu vi không tầm thường, đúng là anh hùng xuất thiếu niên.
Bàn tay to của Trần Mộ nắm lấy tay Trương Anh lắc mạnh, trên gương mặt tươi cười, muốn hiền hòa bao nhiêu cũng có.
- Còn có vị Trương Phỉ huynh này đúng là khí độ bất phàm, nhân trung tuấn kiệt.
Hắn xoay người lại nắm tay Trương Phỉ, nhiệt tình vô cùng.
Tất cả mọi người điên cuồng choáng váng.
Đại ca, ngươi rõ ràng vừa nói là hai tên "cuồng đồ", đảo mắt lại biến thành nhân trung tuấn kiệt, phong cách này chuyển biến cũng quá nhanh đi?
Trương Phỉ và Trương Anh cũng choáng váng, hoàn toàn không biết nói gì cho phải.
- Trần Mộ đại sư, Trần thiếu bảo chúng ta qua tìm Lưu Quang đại sư có việc gấp, vẫn mong ngài hỗ trợ thông báo một chút.
Một lát sau, Trương Anh tỉnh táo lại, vội vàng nói.
Lại dây dưa nữa, cửa hàng của Trương gia bọn họ ở Phường thị sẽ bị phá hủy mất.
- Hóa ra là Trần thiếu có việc gấp, vậy cũng không thể chậm trễ được.
Trần Mộ chợt kinh ngạc, quay đầu lại trừng mắt với hộ vệ bên cạnh:
- Trần đội trưởng, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không dẫn hai vị khách quý của ta tới phòng khách quý, pha trà ngon nhất của lão phu đấy.
- Còn có người này nữa, đưa vào trong cho ta, để nằm ở đây chỉ thêm mất mặt xấu hổ.
Căn dặn xong mọi chuyện, Trần Mộ hấp ta hấp tấp đi vào Đan các.
Được Trần đội trưởng dẫn đường, Trương Phỉ và Trương Anh đã nhanh chóng được dẫn tới phòng khách quý, sau đó ngâm mình trong mùi trà thơm dễ chịu.
- Hai vị, vừa rồi tại hạ có mắt không tròng, đã mạo phạm nhiều, vẫn mong đại nhân đừng trách tiểu nhân.
Trần đội trưởng vừa pha trà, vừa lúng túng nói lời xin lỗi.
Lúc này còn không biết Trần thiếu mà hai người nói tới có quan hệ thân thiết với cao tầng của Đan các, vậy hắn cũng không cần làm đội trưởng đội hộ vệ nữa.
- Trần đội trưởng quá khách khí.
Trương Phỉ vội vàng đứng lên, liên tục xua tay.
- Nên làm thôi.
Trần đội trưởng cười theo, rót trà xong, lúc này mới lui ra ngoài.
Ngồi ở trên ghế khách quý mềm mại, cầm chén trà nóng hổi, Trương Phỉ cảm giác như trong giấc mộng.
Hắn tới Đan các cũng không phải một, hai lần, bình thường có thể gặp Lý quản sự đã là tốt lắm rồi, về phần có người Đan các tiếp khách, vậy thì căn bản không có khả năng.
Nhưng hôm nay, đội trưởng đội hộ vệ Đan các, cường giả Thiên cấp hậu kỳ tự mình rót trà, cười làm lành, thật giống như nằm mơ vậy.
Trần thiếu này cũng có năng lực quá lớn đi?
Trong lòng hắn âm thầm kinh hãi.
Hắn biết rõ, đối phương có thái độ như thế đều là nể mặt Trần thiếu, hoàn toàn chẳng có quan hệ gì với Trương gia hắn.
Bên ngoài Phòng khách quý, Trần đội trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán.
Tùy tiện xử trí hai người, không ngờ lại nắm giữ năng lực lớn như vậy. Lý Diệu Văn đúng là khốn kiếp, suýt nữa bẫy chết mình.
- Tần Trần này rốt cuộc có lai lịch gì, có thể khiến cho Trần Mộ đại sư có thái độ như thế?
Trần đội trưởng thì thào tự nói, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
- Đội trưởng, nếu người đó tên là Tần Trần, ta hình như có nghe nói qua một chút.
Lúc này, một thân tín bên cạnh hắn không nhịn được mở miệng:
- Mấy ngày trước có một người tên là thiếu niên Tần Trần tới tham gia sát hạch Luyện Dược Sư, lúc đó giám khảo chính là Lưu Quang đại sư và Trần Mộ đại sư, kết quả thiếu niên kia có thành tích kinh người, không chỉ thông qua sát hạch Luyện Dược Sư nhất phẩm, còn kinh động Tiêu Nhã Các chủ, ở Đan các chúng ta cả ngày, nghe nói là Tiêu Nhã Các chủ tiếp khách.
- Có chuyện này à?
Hai chân Trần đội trưởng mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống:
- Ngươi là óc heo à, sao vừa rồi không nói sớm một chút?
Người có thể khiến cho Tiêu Nhã Các chủ tiếp khách, má ơi, vậy địa vị của Trần thiếu cũng quá lớn đi? Nếu như đối phương ghi hận, vậy...
Nghĩ đến đây, Trần đội trưởng suýt nữa thì khóc.
- Ta cũng chỉ nghe người khác nói lại, nhất thời không nhớ ra được.
Thân tín lộ ra vẻ mặt oan ức.
Trương Phỉ và Trương Anh chờ ở phòng khách quý, mới uống được hai hớp trà lại nghe két một tiếng, cửa phòng khách quý mở ra.
Chỉ thấy Trần Mộ và một lão già tóc nâu hấp ta hấp tấp đi đến.
Lão già kia có khí thế không tầm thường, toàn thân phát ra khí tức kinh người, huy hiệu ở ngực chứng tỏ thân phận Luyện Dược Sư nhị phẩm của hắn, khiến người ta cảm thấy được áp lực vô hình.
Đây chính là Lưu Quang.
- Hóa ra là bằng hữu của Trần thiếu, tại hạ Lưu Quang không tiếp đón từ xa, xin hãy tha lỗi.
Lưu Quang vừa vào đã vội vàng chắp tay, mỉm cười nói.
- Lưu Quang đại sư khách sáo, là chúng ta tới đường đột.
Trương Phỉ vội vàng đứng lên, sợ hãi nói.
Đối mặt với một Luyện Dược Sư nhị phẩm, áp lực của hắn vẫn rất lớn, trái tim nhảy loạn.