- Ngao!
Lý Diệu Văn nằm trên mặt đất, kêu lên như giết heo vậy, tròng mắt đỏ lên như muốn ăn thịt người.
- Trần đội trưởng, đúng vậy, chính là hai người bọn họ, hai phế vật Trương gia cũng dám đánh ta, một tát này của hắn không chỉ đánh riêng ta, còn có mặt mũi và tôn nghiêm của Đan các chúng ta, Trần đội trưởng ngươi nhanh bắt hai người bọn họ lại, chém giết ngay tại chỗ.
- Hóa ra là vậy, có ai không, bắt hai người bọn họ, nếu như phản kháng thì giết chết không cần luận tội.
Trần đội trưởng vung tay lên, lạnh giọng nói, ánh mắt lạnh lùng.
- Trần đội trưởng hãy khoan đã, hiểu nhầm, trong này có hiểu nhầm.
Mặt Trương Phỉ trắng bệch, vội vàng tiến lên giải thích, trong lòng lại nói:
- Chết rồi, chết rồi, thế này thì phải làm sao đây.
- Hiểu nhầm? Có thể có hiểu lầm gì chứ? Ở Đan các ta đánh người, bất kể có phải là hiểu nhầm hay không cũng đừng mong ăn trái cây ngon, bắt lấy.
Trần đội trưởng khoát tay chặn lại, căn bản không nghe Trương Phỉ giải thích.
Ban đầu, Đan các bọn họ chính là thế lực lớn số một ở đại lục Thiên Vũ, cho dù là chi nhánh ở Đại Tề quốc cũng là một trong những thế lực đứng đầu trong cả Đại Tề quốc.
Bây giờ tự nhiên có người gây sự ở đây, bất kể có phải là hiểu nhầm hay không, cứ bắt hai người dạy dỗ một trận lại nói sau.
- Khoan đã.
Vào lúc Trương Phỉ chân tay luống cuống, trong lòng hoàn toàn nặng nề, Trương Anh lại bước tới, lạnh lùng nhìn Trần đội trưởng:
- Các hạ, chúng ta tới Đan các tìm người, ta khuyên ngươi tốt nhất nên tìm hiểu rõ tình hình, đừng gây ra sai lầm.
- Tìm người à?
Lúc này Trần đội trưởng mới chú ý tới Trương Anh, chỉ thấy hắn còn trẻ tuổi tu vi lại lên tới Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, đồng thời, toàn thân phát ra một khí thế khó hiểu, khác hẳn với võ giả bình thường, ánh mắt sắc bén nhìn qua, cuối cùng lại tạo áp lực vô hình cho mình.
Đúng là một thiếu niên thiên tài!
- Ngươi tìm ai?
Trần đội trưởng nhíu mày, không dám khinh thường, quát lạnh.
- Là một người Luyện Dược Sư tên là Lưu Quang.
Trương Anh mở miệng.
- Đúng, chúng ta chính là đến tìm Luyện Dược Sư Lưu Quang.
Trương Phỉ cũng vội vàng nói.
Trong lòng hắn thầm cầu khẩn cho người Tần Trần giới thiệu đủ đáng tin.
- Lưu Quang à?
Trần đội trưởng sửng sốt, lông mày nhíu lại, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng:
- Các ngươi muốn tìm Lưu Quang chấp sự?
- Chấp sự?
Trương Phỉ sửng sốt.
Trên đường đi, Trương Phỉ không ngừng suy đoán xem Lưu Quang ở Đan các rốt cuộc có thân phận gì, có phải là một học đồ hay không, lại không nghĩ đến là chấp sự Đan các.
Hắn quanh năm giao tiếp với Đan các, biết chấp sự Đan các không phải là nhân vật tầm thường, đây chính là cao tầng của Đan các, còn mạnh hơn quản sự gì đó rất nhiều. Một Luyện Dược Sư nhất phẩm bình thường cũng chưa chắc có điều kiện đảm nhiệm.
- Không sai!
Thấy đối phương không biết Lưu Quang là chấp sự, cứ như vậy lại qua tìm kiếm, Trần đội trưởng nhíu mày, nói:
- Các ngươi tìm Lưu Quang đại sư có chuyện gì?
- Này...
Trương Phỉ do dự một chút, nói:
- Chúng ta qua, tìm Lưu Quang đại sư thật sự có chuyện quan trọng, vẫn mong các hạ làm phiền thông báo một chút.
- Đừng nghe người này nói linh tinh.
Thấy thái độ Trần đội trưởng tốt hơn, Lý Diệu Văn nằm trên mặt đất sốt ruột vội vàng nhảy dựng lên.
- Trần đội trưởng, ngươi đừng để cho hai người bọn họ lừa. Trương gia bọn họ chẳng qua là một thế gia đan dược, quanh năm theo Lý gia chúng ta kiếm cơm, sao quen biết được với Lưu Quang chấp sự, nhất định là không biết nghe tên ở đâu, muốn lừa dối qua cửa thôi.
Hàm răng hắn đã bị đánh vỡ, miệng nói giống như một máy quạt gió vậy, rầm rì kêu lên, dưới sự kích động lại động đến vết thương, đau tới nhe răng trợn mắt.
- Các ngươi tìm Lưu Quang đại sư, có thể có tín vật gì không?
Lời Lý Diệu Văn nói không phải là không có khả năng. Lúc này Trần đội trưởng mở miệng hỏi thăm.
- Tín vật à?
Vẻ mặt Trương Phỉ cứng đờ. Tần Trần cũng không cho hắn tín vật gì. "Là Tần Trần thiếu gia Tần gia bảo chúng ta qua.
Tần Trần?
Tất cả mọi người sửng sốt, sao cái tên này nghe quen như vậy?
- Ngươi là nói con riêng Tần gia kia à? Còn nói thiếu gia gì chứ, ta khinh. Người này đã sớm bị Tần gia đuổi ra ngoài, lại còn muốn kéo tấm da hổ của Tần gia, đúng là buồn cười.
Lý Diệu Văn xem thường cười to:
- Hơn nữa, Lưu Quang chấp sự là thân phận gì, đây chính là Luyện Dược Sư nhị phẩm đứng đầu Đan các chúng ta, sao là một gã con riêng như hắn có thể nịnh bợ được?
Luyện Dược Sư nhị phẩm?
Nghe thấy Lý Diệu Văn nói vậy, Trương Phỉ lảo đảo, suýt nữa ngất xỉu.
Không ngờ người Tần Trần bảo hắn đến tìm lại có thân phận cao quý như vậy.
Giờ phút này, trong lòng Trương Phỉ không khỏi hoang mang, sợ hãi.
Nếu Tần Trần bảo hắn đến tìm một Luyện Dược Sư nhất phẩm, có lẽ hắn còn có thể tự tin một chút. Nhưng Luyện Dược Sư nhị phẩm có thân phận gì? Hơn nữa còn là chấp sự Đan các, nhân vật như vậy, cho dù là gia chủ Lý gia cũng muốn nịnh bợ, Tần Trần và hắn sẽ có quan hệ thâm sâu tới mức nào?
Suy nghĩ một chút cũng không thể!
- Trần đội trưởng, không cần hỏi nữa, người này rõ ràng là qua quấy rối, kết quả gặp họa đến nơi mới tùy ý lôi danh tiếng của Lưu Quang chấp sự ra, muốn tránh né tai họa thôi.
Lý Diệu Văn cố nén đau đớn, vẫy tay một cái, trong mắt lóe lên ánh sáng thâm độc.
Trong lòng Trần đội trưởng do dự, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Trương Phỉ.
Kết hợp với lời Lý Diệu Văn nói, hắn lập tức cảm thấy Lý Diệu Văn suy đoán đúng tới tám chín phần.
- Hừ, hai người các ngươi thật to gan, ở Đan các ta gây sự lại còn giả mạo bằng hữu của Lưu Quang đại sư, đúng là ăn tim hùm gan báo.
Trong lòng hắn chợt tức giận.
Hắn vung tay lên, trực tiếp chộp về phía Trương Phỉ và Trương Anh, đây là muốn tự mình ra tay trấn áp hai người.
- Chuyện gì xảy ra? Sao ở đây tranh cãi ầm ĩ như vậy!
Khi thấy công kích của hắn sắp hạ xuống, một tiếng hừ lạnh đột nhiên truyền đến.
Mọi người quay đầu, chỉ thấy một lão già trên người mặc áo bào của Luyện Dược Sư từ trong đại sảnh đi ra, vẻ mặt khó coi, vô cùng không vui.
- Trần Mộ đại sư.
Tất cả mọi người chợt kinh ngạc, Trần đội trưởng cũng vội vàng ngừng tay, cúi người hành lễ.
Người tới chính là Trần Mộ.
- Trần Mộ đại sư, ngươi tới thật đúng lúc. Hai người này là người của Trương gia ở Vương đô cả gan làm loạn, tới Đan các ta gây sự, còn ra tay đánh ta. Trần Mộ đại sư, Lý Diệu Văn ta mặc dù chỉ là một quản sự của Đan các, nhưng dù gì cũng là người của Đan các, hai người này vô pháp vô thiên như vậy, vẫn mong đại sư làm chủ cho ta.
Nhìn thấy Trần Mộ đi ra, trong lòng Lý Diệu Văn thầm mừng rỡ, vội vàng tiến lên khóc lóc kể lể.
Hắn chỉ vào mặt bị sưng vù, khóc vô cùng thương tâm.
Lý gia và Trần Mộ vẫn có quan hệ không tệ, hàng năm đều sẽ có hiếu kính nhất định, bây giờ nhìn thấy Trần Mộ lại giống như nhìn thấy người tâm phúc.
- Không ngờ lại có chuyện này à?
Trần Mộ vừa nghe vậy thì tức giận, ánh mắt sắc bén nhìn qua đầy vẻ lạnh lùng.
- Thật to gan, lại dám gây sự ở Đan các ta, Trần đội trưởng, ngươi tính xử trí thế nào? Đến bây giờ còn chưa bắt hai cuồng đồ bọn họ lại? Ngươi làm đội trưởng hộ vệ thế nào vậy?
Hắn quát lớn một tiếng, chấn động tới mức tất cả đại sảnh đều ầm ầm nổ mạnh, tất cả người vây xem cũng không nhịn được lắc đầu, vẻ mặt buồn bã nhìn Trương Phỉ và Trương Anh.
Trương gia này đắc tội ai không được, lại có thể đắc tội Lý gia, Lý gia ở Đan các có quan hệ thế nào? Vài phút lại có thể giết chết các ngươi. Quả thực không biết trời cao đất dày.