Vẻ mặt Trương Phỉ đột nhiên biến đổi.
- Lý Diệu Văn, ngươi có ý gì?
Trương Phỉ khẽ quát một tiếng, trong mắt đầy phẫn nộ.
- Ta có ý gì? Lẽ nào ngươi nghe không hiểu sao? Gia chủ hắn dự đoán không sai, Trương gia các ngươi quả nhiên sẽ đến Đan các cầu cứu, cũng không cúi đầu xem lại đức hạnh của mình đi. Đan các này là nơi các ngươi có thể tới sao?
Liên tục cười lạnh, Lý Diệu Văn vẻ mặt xem thường.
Thân là nhân viên nòng cốt của Lý gia, hắn tự nhiên biết gia tộc cân nhắc quyết định đối với Trương gia.
Đồng thời sáng sớm hôm nay, gia chủ đã nói rõ với hắn, bảo hắn chú ý, nếu như người của Lý gia dám đi Đan các thì trực tiếp đuổi đi.
Ban đầu, hắn còn không tin, Trương gia có đức hạnh gì, cũng dám tới Đan các? Hắn tưởng gia chủ chỉ thuận miệng nói vậy.
Nhưng không ngờ được hắn quả nhiên thấy được người của Trương gia, hắn lập tức đi ngay tới, ra vẻ ta đây.
- Lý Diệu Văn, chúng ta tới Đan các là tìm một Luyện Dược Sư, ta khuyên ngươi đừng quá đáng.
Trương Phỉ cố nén cơn giận, cúi đầu cắn răng nói.
Bây giờ tình thế mạnh hơn người, cho dù bị Lý Diệu Văn chỉ vào mũi mắng, Trương Phỉ hắn cũng chỉ có thể cố nén giận, không dám phát ra.
- Ha ha, tìm Luyện Dược Sư? Trương gia các ngươi có thể tìm Luyện Dược Sư gì? Ta cho ngươi biết, không quan tâm ngày hôm nay ngươi tìm ai, cũng không có tác dụng đâu. Ngươi từ đâu tới thì nhanh trở về nơi đó, đừng ở cửa chúng ta Đan các giống như hai kẻ ngu ngốc vậy.
Giọng điệu Lý Diệu Văn khó chịu nói, còn không nhịn được phất tay như đang đuổi mấy con ruồi.
Hắn và Trương gia làm kinh doanh mấy chục năm, quan hệ của Trương gia thế nào, hắn còn không biết sao? Nào có quen biết Luyện Dược Sư nào, rõ ràng là muốn đến Đan các thử thời vận à.
Hơn nữa, cho dù Trương gia thật sự quen biết với Luyện Dược Sư nào đó thì thế nào? Không phải là sơ giao mà thôi, không quan hệ gì sâu xa đâu.
Lý gia ở Đan các kinh doanh nhiều năm như vậy, quen biết Luyện Dược Sư, nhiều tới mức đếm không xuể, chỉ cần tùy tiện tìm người ra nói chuyện, lại có thể làm cho quan hệ của Trương gia lập tức sụp đổ.
Lúc này, động tĩnh ở đây cũng thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh, ai nấy đều nhìn qua.
- Đây không phải là Trương Phỉ của Trương gia sao?
- Đúng vậy, người trước mặt hắn chắc là Lý Diệu Văn trưởng lão của Lý gia.
- Trương gia là thế gia đan dược của Vương đô chúng ta, không phải luôn luôn làm việc dưới tay của Lý gia à? Sao lại ầm ĩ như vậy?
- Không biết, chẳng lẽ hai bên đã có mâu thuẫn?
- Có chuyện này à? Trương gia này không phải là tìm chết sao? Lý gia có thân phận gì? Đó là hào môn đan dược Vương đô, có quan hệ chặt chẽ với Đan các. Nghe nói một trưởng lão Lý gia còn là một Luyện Dược Sư của Đan các, đắc tội Lý gia, Trương gia còn muốn sống nữa sao?
Đám người bàn luận ầm ĩ, hai người Trương Phỉ nhìn thấy cũng rất không thoải mái.
Hai người này còn không đi, ở đây không phải là tự tìm nhục sao?
- Hai người các ngươi còn không mau cút đi, còn không cút, có tin ta trực tiếp tìm người đuổi các ngươi ra không?
Lý Diệu Văn quản sự cao ngạo, liếc nhìn hai người, hai mũi thiếu chút nữa thì hướng lên trời.
Trương Phỉ tức giận đến mức toàn thân run rẩy, lại không thể nói được lời nào.
- Nhị thúc, người này là ai mà lớn lối như vậy?
Thấy Trương Phỉ không nói lời nào, Trương Anh không nhịn được, quay đầu nhìn lại.
Người thối tha này có khí thế không nhỏ, nhưng tu vi cũng chỉ là Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, còn không bằng nhị thúc, nhị thúc cần gì phải sợ hắn như vậy?
- Hắn là trưởng lão Lý gia, cũng là một quản sự ngoại vụ của Đan các.
- Quản sự ngoại vụ là thân phận rất cao sao?
Trương Anh nhíu mày.
- Ở Đan các, thân phận không tính là cao, nhưng Trương gia chúng ta lại không tiện đắc tội.
Trương Phỉ cười gượng.
Thật ra ở trong Đan các, ngoại vụ quản sự cũng không phải cao tầng gì đó, chỉ có thể xem là một nhân vật nhỏ.
Nhưng dù sao Trương gia chỉ là một thế gia nhỏ, cho dù là một quản sự ngoại vụ của Đan các, căn bản cũng không dám đắc tội.
- Nếu thân phận không cao, vậy còn dây dưa với hắn làm gì, hắn chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, lãng phí nước bọt. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng làm cho xong chuyện chính, nếu muộn, cửa hàng nhà chúng ta sẽ bị phá hủy mất.
Trương Anh bất đắc dĩ nói.
Không để ý tới Lý Diệu Văn, hắn liền đi vào bên trong.
- Tiểu tử ngươi, muốn làm gì?
Lý Diệu Văn chợt biến sắc, chắn ngang trước mặt Trương Anh, đôi mắt đột nhiên thâm trầm.
Hắn cũng nghe được lời nói chuyện giã Trương Anh và Trương Phỉ. Một tiểu hài tử xấu xa lại dám nói mình là nhân vật nhỏ, đơn giản là tự tìm chết.
Ầm.
Một khí tức khủng khiếp trấn áp ở trên thân Trương Anh.
- A Anh, không nên liều lĩnh, chúng ta ra ngoài lại thương lượng.
Trương Phỉ rất sợ Trương Anh chịu thiệt, vội vàng đi lên trước, muốn kéo hắn ra ngoài.
Nhưng mới đi được hai bước, vẻ mặt Trương Phỉ bỗng nhiên đờ ra.
- Bốp!
Chỉ thấy Trương Anh trực tiếp giơ tay lên tát vào mặt Lý Diệu Văn, đánh bay hắn ra ngoài.
Phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra, Lý Diệu Văn phun ra mấy cái răng, cả người nặng nề nằm trên mặt đất, ánh mắt sững sờ, bị đánh tới ngỡ ngàng.
Kết thúc, kết thúc rồi.
Trương Phỉ đang muốn kéo Trương Anh, nhìn thấy cục diện này thì lảo đảo, suýt chút nữa ngất đi.
Dù thế nào đi nữa, Lý Diệu Văn cũng là quản sự ngoại vụ của Đan các, xem như là người của Đan các.
Chúng ta đến tìm người vốn không mấy tự tin, ngay cả Lưu Quang này rốt cuộc đang làm gì cũng không biết. Ngươi thì hay rồi, trực tiếp tát bay Lý Diệu Văn.
Đây chính là ở đại sảnh của Đan các đấy.
Một cái tát tai này của ngươi không chỉ đánh vào Lý Diệu Văn Lý gia, còn đánh vào mặt Đan các.
Hơn nữa lấy tính cách của Lý Diệu Văn, không giết ngươi cũng không được.
- Ngươi... Tiểu tử ngươi dám đánh ta, làm càn, quá càn rỡ, ai cho ngươi mặt mũi mà ngươi dám dương oai ở Đan các, ta giết ngươi.
Quả nhiên, Lý Diệu Văn trước đó bị đánh cho choáng váng chợt tỉnh táo lại, từ dưới đất nhảy dựng lên, tu vi Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong phóng ra hết mức, nhe nanh múa vuốt nhào về phía Trương Anh.
- Lý quản sự, chuyện gì cũng có thể từ từ nói.
Trương Phỉ vội vàng tiến lên. Lúc này, hắn đã không có cách nào, cứ nhận lỗi trước, bằng không Đan các hỏi tội xuống, Trương gia chỉ vài phút sẽ bị nghiền ép.
Bốp!
Đáp lại Lý Diệu Văn là một tát khác của Trương Anh.
Một đòn này, Trương Anh dùng tới lực lượng Bất Tử Hỗn Độn Quyết, trực tiếp đánh cho miệng Lý Diệu Văn đầy răng vỡ lại bay ra ngoài, nằm trên mặt đất giống như chó chết, nửa bên mặt sưng như bánh bao vậy.
- Một quản sự ngoại vụ cũng xứng đại biểu cho Đan các sao, không nhìn lại đức hạnh của mình xem.
Trương Anh phủi tay, vẻ mặt xem thường.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh như chết.
Tất cả đại sảnh Đan các giống như gặp phải quỷ, yên lặng khiến người ta sởn tóc gáy, ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
- Người đâu, người đâu nhanh tới đây, có người gây sự ở Đan các, có ai không!
Một tiếng thét chói tai từ trong miệng một nhân viên phục vụ Đan các cách đó không xa truyền ra, sau đó lập tức có vô số võ giả mặc áo giáp lao tới, thoáng cái đã bao vây Trương Phỉ và Trương Anh.
- Là ai dương oai ở Đan các chúng ta?
Võ giả dẫn đầu với gương mặt ngăm đen, áo giáp che kín toàn thân, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng, toàn thân từ trên xuống dưới phát ra khí tức âm u, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trương Phỉ và Trương Anh.
Khí tức trên người hắn ngưng tụ mãi không tan, không ngờ là một cường giả Thiên cấp hậu kỳ, đám võ giả phía sau hắn cũng có khí thế không tầm thường, rõ ràng đều là cường giả Thiên cấp.
- Trần đội trưởng, là bọn họ, chính là bọn họ ra tay đánh Lý quản sự.
Tên nhân viên phục vụ kia chỉ vào Trương Phỉ và Trương Anh kêu lên, giọng điệu run rẩy.