- Không hổ danh là phường thị Vương đô, người ở đây cũng quá nhiều rồi.
Cảm nhận người theo nhau tuôn ra, Tần Trần bất đắc dĩ.
Thật sự quá chật chội, dòng người nhốn nháo, lại chẳng khác gì ngày lễ tết.
- Hì hì, Trần thiếu, ngươi không biết đâu, gần đây Đan các mới ra một loại Chân Khí Đan nhị phẩm, giá giống như trước đây, tác dụng lại gấp đôi, ở cả Vương đô đều cung không đủ cầu, cái này cũng dẫn đến số lượng người qua lại phường thị gần đây tăng lên rất nhiều, tất cả mọi người muốn mua được loại Chân Khí Đan này.
Trương Anh giải thích.
- Hả?
Trong lòng Tần Trần thoáng động, xem ra Đan các vẫn hành động rất nhanh, mình chẳng qua chỉ ra đi tham gia một hồi sơ tuyển, đã hoàn toàn đưa Chân Khí Đan mới ra thị trường.
- Đây, chính là loại Chân Khí Đan này.
Trương Anh lấy từ trên người ra một lọ đan dược, đưa tới trước mặt Tần Trần chẳng khác nào khoe khoang vậy:
- Chân Khí Đan này đang cung không đủ cầu ở cả Vương đô, bởi vì nhà ta kinh doanh đan dược, có quan hệ hợp tác với Đan các, cho nên mới có thể lấy được một ít nguồn cung cấp, nhưng cũng chỉ là như muối bỏ biển, bình này là ta thật vất vả mới xin được từ chỗ của phụ thân, lại đưa cho ngươi đấy.
Trương Anh cười hì hì, dương dương đắc ý nói, dáng vẻ dường như rất nhức nhối.
- Thôi đi, ngươi vẫn giữ lại đan dược này mà dùng.
Tần Trần dở khóc dở cười.
Cách điều chế Chân Khí Đan hoàn toàn mới của Đan các còn là do hắn cho, hắn muốn Chân Khí Đan này, còn chẳng phải là chuyện vài phút sao.
Hơn nữa, bắt đầu từ góc độ nâng cao chân khí để nói, cho dù tác dụng Chân Khí Đan nhị phẩm này tốt, cũng không bằng tác dụng của chân thạch.
- Ngươi thật sự không cần à?
Thấy Tần Trần từ chối, Trương Anh không khỏi há hốc mồm.
- Đây chính là Chân Khí Đan nhị phẩm, sản phẩm hoàn toàn mới của Đan các, cả Vương đô có tiền cũng không mua được, ngươi xác định không cần chứ?
Trương Anh không nhịn được mở miệng, vẫn cảm thấy không thể tin được.
- Nhìn ngươi nhức nhối như vậy, ta sao nỡ lấy chứ?
Tần Trần cười nói.
Cuối cùng, Tần Trần vẫn không nhận làm cho Trương Anh bất đắc dĩ vô cùng.
Hắn cực cực khổ khổ lấy được bảo bối từ trong gia tộc, Trần thiếu tự nhiên còn chướng mắt, làm cho hắn bị thất bại, trong lòng rất bi thương.
- Đúng rồi, trước mặt có một chi nhánh của nhà chúng ta, Trần thiếu có muốn tới đó xem thử không?
Đi tới trong phường thị, Trương Anh cười nói.
Trương gia cũng là một thế gia không nhỏ ở Vương đô, chủ yếu dựa vào kinh doanh đan dược để phát triển, mặc dù không cách nào so sánh với một ít hào môn đứng đầu, nhưng vẫn chiếm số lượng thị trường không nhỏ.
- Cũng được.
Trong lòng Tần Trần thoáng động, hắn cũng đã nghe nói qua về tình hình nhà Trương Anh, chỉ là trước đây chưa từng qua, nếu đi ngang qua, thật ra có thể thuận tiện vào xem thử.
Hơn nữa, hắn cũng muốn mua một ít dược liệu, không biết nhà Trương Anh có bao nhiêu.
Dưới sự dẫn đường của Trương Anh, đám người Tần Trần đi tới một cửa hàng.
- Thiếu gia.
Người hầu ngoài cửa cung kính hành lễ.
- Ơ, Lê thúc, sao thúc lại ở chỗ này?
Trương Anh đi vào cửa hàng, nhìn thấy một lão già râu tóc hoa râm thì sửng sốt.
Lê thúc này là đại quản gia nhà hắn, cũng là phụ tá đắc lực của phụ thân hắn. Trên cơ bản phụ thân đi đâu, thúc ấy sẽ đi tới đó. Chẳng lẽ phụ thân ở đây?
Trương Anh cảm giác da đầu tê rần.
Khi còn bé, hắn cũng phụ thân đánh không ít lần nên vẫn hơi sợ.
- Thiếu gia, gia chủ bọn họ có việc đang bàn bạc ở bên trong, ngươi và Lâm thiếu gia qua có chuyện gì sao?
Lê thúc mỉm cười, sau đó nhìn Tần Trần nghi ngờ nói:
- Thiếu gia, vị này chính là...
- Hắn chính là Trần thiếu.
Trương Anh giới thiệu:
- Trần thiếu, Lê thúc là đại quản gia nhà chúng ta.
- Hóa ra là Trần thiếu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Vẻ mặt Lê thúc nghiêm, vội vàng cung kính hành lễ.
Hắn ngược lại không phải khách sáo, bây giờ với danh tiếng của Tần Trần, cả Vương đô gần như không có người nào không biết, không người nào không hiểu.
- Không cần khách khí.
Tần Trần cười nói.
- Trần thiếu chờ một lát, ta đi thông báo với gia chủ.
Lê thúc vội vàng xoay người rời đi.
- Không cần thông báo, ta dẫn Trần thiếu đi gặp phụ thân cũng được.
Trương Anh kéo Tần Trần đi vào bên trong:
- Trần thiếu, phụ thân ta đã từng nói với ra nhiều lần, phụ thân muốn gặp ngươi.
Tần Trần cười gượng.
Sớm biết vậy thì đã không tới, bây giờ lại gặp phiền toái như vậy.
Tuy nhiên, hắn và Trương Anh là huynh đệ tốt, gặp trưởng bối một lần cũng là chuyện nên làm.
Vừa đi vào gần hậu viện, bọn họ lại nghe có tiếng huyên náo truyền ra.
- Gia chủ, Lý gia này quả thực quá đáng, rõ ràng ký xong hợp đồng, tự nhiên lại không nhận, bây giờ Trương gia chúng ta không có nơi bán ra đan dược, thu nhập mỗi ngày chẳng bằng chi ra, căn bản không chống đỡ được bao lâu.
- Lý gia hợp tác với chúng ta cũng không ít năm, bây giờ đột nhiên đổi ý, cũng không biết có chuyện gì xảy ra?
- Đúng vậy, hợp tác giữa chúng ta luôn vô cùng hòa hợp, sao sáng sớm hôm nay lại đột nhiên muốn phá hủy hợp tác chứ?
- Quan trọng là Lý gia và Đan các là bạn hợp tác, Lý gia không hợp tác với chúng ta, hợp tác giữa chúng ta và Đan các cũng ngừng lại nửa chừng, bây giờ phải làm sao?
Trong hậu viện truyền đến từng tiếng than ngắn thở dài.
Tần Trần sửng sốt.
Trương gia hình như gặp phải một chút phiền toái, hơn nữa còn có liên quan đến Đan các.
- Gia chủ, thiếu gia dẫn theo Trần thiếu qua.
Lúc này, Lê thúc đi vào.
- Trần thiếu?
Lại nghe bên trong truyền đến tiếng tay chân luống cuống, bất chợt có một có nam tử trung niên dáng có chút thật thà từ bên trong đi ra, sau lưng hắn cũng không thiếu quản sự của Trương gia.
Phụ thân của Trương Anh, tên là Trương Khê, tu vi toàn thân ở Thiên cấp hậu kỳ đỉnh phong, tản ra khí tức hùng hậu, xem như là một cao thủ.
Nhìn thấy Tần Trần, Trương gia vô cùng nhiệt tình, liên tục cảm kích Tần Trần chiếu cố Trương Anh ở học viện.
Đặc biệt biết thời gian gần nhất tu vi của Trương Anh được nâng cao là nhờ vào Tần Trần, hắn càng thêm nhiệt tình với Tần Trần, thái độ thậm chí còn có một phần cung kính.
Tần Trần cười gượng. Hắn sợ nhất chính là trường hợp này, nhưng hắn có thể nhìn ra Trương Khê thật lòng cảm kích, vô cùng chân thành.
- Phụ thân, ta vừa nghe nói nhà chúng ta và Lý gia hủy bỏ hợp tác, có chuyện gì xảy ra vậy?
Hai bên ngồi xuống, chào hỏi sơ qua một lát, Trương Anh không nhịn được hỏi.
- Con không cần phải để ý đến chuyện này, cứ chiêu đãi thật tốt Trần thiếu là được, đừng không lớn không nhỏ, có nghe không.
Trương Khê quát mắng.
Hắn vô cùng đau đầu về tình cách của nhi tử mình, nhìn đặc biệt không vừa mắt.
- Phụ thân, ngươi đã nói, ta cũng nên chia sẻ nỗi lo giải nạn cho cả nhà mà. Bây giờ ta đã không giống trước đây nữa.
Nhìn thấy đám người phụ thân lo lắng như vậy, Trương Anh cũng vô cùng đau lòng.
- Ngươi chia sẻ nỗi lo giải nạn à? Ngươi đừng gây chuyện thì ta đã cám ơn trời đất rồi.
Vẻ mặt Trương Khê bất đắc dĩ, sau đó nhìn Tần Trần áy náy nói:
- Trần thiếu, chúng ta còn có một chút sự vụ khẩn cấp phải xử lý, không thể tự mình chiêu đãi, vẫn mong Trần thiếu thứ lỗi. Ta sẽ bảo Trương Anh cố gắng đi dạo với ngươi.
- Bá phụ, không biết Trương gia các ngươi gặp phải phiền toái gì, có thể nói cho ta nghe thử không? Có lẽ ta có thể giải quyết một ít.
Tần Trần cười nói.
Có liên quan đến Đan các, hơn nữa còn là chuyện của Trương gia, Tần Trần thật ra không tiện khoanh tay đứng nhìn.
Ngươi có thể giải quyết được sao?
Mọi người sửng sốt, sau đó cười gượng, trong lòng thầm nghĩ: Nếu như ngươi còn ở Tần gia, có lẽ dựa vào quan hệ của Tần gia còn có thể giúp đỡ một chút. Nhưng bây giờ ngươi đã không ở Tần gia, cho dù ngươi đúng là thiên tài, nhưng loại chuyện như vậy, ngươi có thể có cách nào chứ?
Trên phương diện làm ăn, đối phương sẽ không bởi vì ngươi là thiên tài mà có thể giải quyết, ở trong này có liên lụy rất nhiều điều.