Vũ Thần Chúa Tể

Chương 233: Đắc ý

Chương Trước Chương Tiếp

- Ha ha, đúng vậy mẫu thân, Tần Phong vẫn mai phục ở xung quanh, muốn ám toán hài nhi, ai biết hài nhi tương kế tựu kế, ngược lại khiến hắn tổn thương nặng nề, chỉ có thể chật vật bỏ chạy.

Tần Trần mỉm cười:

- Chỉ tiếc là trên thân Tần Phong có quá nhiều bảo vật, cuối cùng vẫn để cho hắn chạy thoát.

Tần Trần lắc đầu.

Tuy nhiên, hắn cũng không quá đặc biệt để lòng. Hắn thấy, không quan tâm Tần Phong có phải sống sót hay không, cũng không có cách nào hoàn toàn uy hiếp tới mình.

- Ngươi đúng là...

Tần Nguyệt Trì kinh ngạc, cẩn thận quan sát Tần Trần, trong mắt có tinh quang hiện lên, không nhịn được khẽ thì thầm nói:

- Trần nhi, ngươi không hổ danh là hài tử của hắn, quả nhiên...

Tần Nguyệt Trì nói đến đây thì bỗng nhiên thoáng ngẩn người ra, lúc này không nói nữa.

- Hắn? Nương là nói...

Trong lòng Tần Trần thoáng động.

Hắn chưa từng nghe mẫu thân của mình nói về chuyện của phụ thân, nghe, phụ thân của mình hình như không tầm thường.

Tần Nguyệt Trì thở dài, trên mặt có chút tưởng nhớ, xúc động nói:

- Trần nhi, phụ thân của con cũng là người có tài năng hơn người, là một nhan vật vang danh hiện nay.

- Mẫu thân, phụ thân hắn rốt cuộc là ai? Bây giờ người đang ở đâu?

Tần Trần tò mò.

Kiếp trước, Tần Trần là một cô nhi, phụ mẫu của mình là ai cũng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.

Đời này, ông trời cho hắn một mẫu thân thương hắn, đồng thời trả lại cho hắn một phụ thân.

Mặc dù Tần Trần hoàn toàn không có tình cảm với phụ thân này, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút tò mò.

- Trần nhi.

Tần Nguyệt Trì khẽ thở dài, hai tay vuốt ve gương mặt của Tần Trần, lòng bàn tay mềm mại truyền đến chút hơi ấm.

- Không phải nương không nói cho con biết chuyện của phụ thân, mà phụ thân con không phải người bình thường, nếu để cho hắn biết có con trai như con, hắn nhất định sẽ bất chấp tất cả tới tìm con. Đến lúc đó, đối với hắn, đối với con đều không phải là một chuyện tốt.

- Vậy tại sao hắn lại bỏ nương một mình ở đây?

Tần Trần cười lạnh, hắn không hiểu, trên đời này làm sao có thể có nam nhân bỏ mặc thê nhi của mình ở một chỗ, chẳng quan tâm.

- Con đừng nói phụ thân con như thế, hắn có nỗi khổ tâm.

Trong lòng Tần Nguyệt Trì đau xót, ôm lấy Tần Trần:

- Đáp ứng nương, đừng oán hận phụ thân của ngươi, hắn cũng là bất đắc dĩ.

Tần Trần không nói gì.

Nếu nói hắn oán hận phụ thân, vậy căn bản không có khả năng, phụ thân hắn là ai, hắn cũng không biết, làm sao có thể oán hận đối phương.

Hắn chỉ không rõ, vì sao một nam nhân có thể vô trách nhiệm như vậy, có nỗi khổ gì có thể khiến cho hắn ném thê nhi ở một chỗ, mấy chục năm chẳng quan tâm.

Một đêm này, hai người hàn huyên rất lâu.

Cuối cùng, Tần Nguyệt Trì nói:

- Trần nhi, nếu trong vòng thứ hai của cuộc thi đấu năm nước, con có thể đoạt được vị trí quán quân th nhất định phải đi tranh thủ.

- A? Vì sao?

Tần Trần tò mò.

- Cổ Nam Đô này là di tích truyền thừa của một đại tông môn thời đại thượng cổ, năm năm mới mở ra một lần, nhưng thật ra là đang lựa chọn người thừa kế, ở trong đó con biểu hiện ra thiên phú càng xuất sắc lại càng có thể nhận được lợi ích, nếu như có thể nhận được tông môn thượng cổ kia thừa nhận, thành tựu trong tương lai tuyệt đối không tầm thường.

Tần Nguyệt Trì nói.

Tần Trần ngạc nhiên:

- Mẫu thân, làm sao mẫu thân biết rõ ràng như vậy?

Phải biết rằng, ngay cả Linh Vũ Vương Tiêu Chiến nói cũng không rõ ràng như Tần Nguyệt Trì.

Tần Nguyệt Trì mỉm cười:

- Trần nhi, con có thể không biết, năm đó mẫu thân con cũng là thiên chi kiêu tử của Đại Tề quốc, thiên tài có hi vọng tham gia cuộc thi đấu năm nước, lúc đó mẫu thân lật xem rất nhiều văn hiến thượng cổ, điều tra ra được một vài tin tức có liên quan tới Cổ Nam Đô, mới có thể hiểu rõ như vậy.

- Mẫu thân lúc còn trẻ cũng là một thiên tài à?

Tần Trần quan sát Tần Nguyệt Trì, cảm thấy khó có thể tin nổi. Mẫu thân yếu đuối như thế không ngờ lại là một thiên tài đứng đầu? Chỉ là vì sao mình hoàn toàn không cảm nhận được chân khí trên người nàng?

- Thế nào? Không thể sao?

Tần Nguyệt Trì khẽ cười:

- Nếu không phải lão nương con lợi hại như vậy, con làm sao có thể có thiên phú kinh người như thế?

- Ta...

Trán Tần Trần xuất hiện mồ hôi lạnh, mẫu thân cũng quá tự luyến rồi.

- Ơ!

Bất chợt, Tần Trần giật mình.

Hắn cẩn thận quan sát, trên thân của mẫu thân thật sự có một khí tức chân khí dao động, chỉ là khí tức này vô cùng loãng, cũng vô cùng yếu ớt, cho nên trước kia Tần Trần căn bản không có cách nào nhận biết, cho tới hôm nay lực tinh thần đột phá tam giai, mới ó phát hiện.

Sáng sớm hôm sau.

Trời vừa sáng lại có người gõ cửa nhà Tần Trần.

Vẻ mặt Lâm Thiên và Trương Anh hưng phấn đi đến.

- Trần thiếu, ngươi cuối cùng cũng trở về rồi. Nếu như ngươi còn chưa trở lại, chúng ta chắc hẳn sẽ đi tới Yêu Tổ Sơn Mạch tìm ngươi đấy.

Trương Anh vừa vào đã hét lên.

Ngày hôm qua, khi bọn họ biết được tin tức Tần Trần trở về thì trời đã tối, bởi vậy mới sáng sớm liền nóng lòng không chờ được chạy tới.

- Ha ha, các ngươi vội vàng như vậy làm gì?

Tần Trần cười nói.

- Có thể không sốt ruột sao? Mấy ngày qua ngươi ở Yêu Tổ Sơn Mạch rèn luyện, ta và Lâm Thiên lại không hề xuống dốc, nếu ngươi biết tiến bộ của chúng ta, chắc chắn hù chết ngươi.

Trương Anh hưng phấn nói, vẻ mặt đắc ý.

- A, thật không?

Tần Trần cười khẽ, tập trung tinh thần nhìn, vẫn thật sự cảm thấy kinh hãi.

Không tới một tháng, Lâm Thiên và Trương Anh tự nhiên đột phá đến Địa cấp hậu kỳ.

Phải biết rằng trước khi hắn đi tới Yêu Tổ Sơn Mạch, hai người mới là Nhân cấp hậu kỳ đỉnh phong, chưa được một tháng mà bọn họ đã nâng cao tròn một cấp, tốc độ như vậy thật sự dọa người.

- Hì hì, ngươi bị hù dọa đi. Ta để cho ngươi mở mang kiến thức một chút, xem thành quả tu luyện của ta nhiều ngày thế nào, ăn một quyền của ta đi.

Trương Anh chợt quát một tiếng và nhào tới, hắn giơ tay phải lên, một khí tức kinh người từ trên người hắn tràn ngập ra, đánh một quyền về phía Tần Trần.

Ầm ầm!

Hư không chấn động, không khí phát ra tiếng xé gió kịch liệt, chân khí mãnh liệt quét ngang, bao phủ lấy cả cơ thể của Tần Trần, có cảm giác khó có thể chạy trốn.

- Ha ha ha, Trần thiếu thấy thế nào, có phải uy lực một quyền này của ta rất mạnh không hả? Cẩn thận.

Trương Anh cực kỳ đắc ý, nắm đấm quét ngang về phía ngực của Tần Trần.

- Đắc ý này!

Tần Trần bất đắc dĩ, khẽ nhấc tay lên.

Ầm!

Trương Anh bị trực tiếp đánh bay ra ngoài, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, suýt nữa phun ra một búng máu.

Nắm đấm của hắn cảm thấy đau đớn, suýt nữa thì gãy.

- Làm sao có thể?

Trương Anh trợn tròn tròng mắt, vẻ mặt giật mình.

Trong mấy ngày qua, hắn khổ luyện Bất Tử Hỗn Độn Quyết mà Tần Trần đưa cho, tu vi đột nhiên tăng mạnh, nhanh đến mức kinh người.

Trong lúc đắc ý, hắn từng tìm không ít người so tài, điều làm cho hắn chấn động là, Bất Tử Hỗn Độn Quyết của Tần Trần có uy lực mạnh mẽ đến mức đáng sợ, tuy tu vi của hắn chỉ có Địa cấp hậu kỳ nhưng võ giả Thiên cấp sơ kỳ bình thường cũng đừng mơ đánh bại hắn.

Cho nên hắn mới nóng lòng không chờ được, khoe khoang ở trước mặt Tần Trần.

Ai biết, hắn lại bị một chưởng tiện tay của Tần Trần phá giải.

- Trần thiếu, vừa rồi ta mới thi triển ra sáu phần chiến lực, bây giờ ta sẽ ra tay hết sức lực, ngươi cẩn thận đấy.

Trương Anh không phục, hét lớn một tiếng, lại nhào tới.

Lần này, khí thế trên người hắn càng mạnh hơn, có một khí thế bất diệt cuốn ra.

Nhưng kết quả vẫn như vậy, hắn bị một chưởng Tần Trần đánh bay, chật vật nằm trên mặt đất, khóc không ra nước mắt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️