Ở quốc vương Đại Tề, Tần Phong rất có danh tiếng, được công nhận là thiên tài đứng đầu, đồng thời cũng là thần tượng sùng bái trong lòng không ít võ giả.
Ban đầu, mọi người nghe được Tần Phong giết chết Tào Hằng và Niệm Vô Cực ở nơi sơ tuyển, còn có chút kính nể.
Nhưng sau khi nghe được tin tức tiếp theo, mỗi người đều phẫn nộ khác thường.
Đại Ngụy quốc quanh năm chinh chiến với Đại Tề quốc, giữa hai bên có ân oán đã lâu, ít nhất dây dưa suốt mấy trăm năm.
Bây giờ võ giả Đại Tề quốc thế hệ này gần như từ nhỏ đã được truyền thụ, Đại Ngụy quốc chính là kẻ thù không đội trời chung của Đại Tề quốc, giữa hai bên không hòa bình, chỉ có không chết không dừng.
Có thể nói bất kỳ một võ giả Đại Tề quốc nào cũng lấy chuyện giết chết võ giả Đại Ngụy Quốc làm quang vinh.
Thậm chí, Đại Tề quốc còn từng ban bố qua một đạo pháp lệnh, chỉ cần có võ giả ở bên ngoài giết chết võ giả Đại Ngụy Quốc lại có thể nhận được thưởng của hoàng thất, căn cứ vào đẳng cấp võ giả khác nhau mà phần thưởng nhiều ít khác nhau.
Ở dưới hoàn cảnh và bầu không khí này, tất cả mọi người nói tới người Đại Ngụy quốc đều hận không thể ăn thịt của nó lột da nó.
Nhưng Tần Phong tự nhiên vì hại chết Tần Trần mà phản bội Đại Tề quốc, vu oan giá họa cho Tần Trần, muốn mượn tay võ giả Đại Ngụy Quốc để giết Tần Trần.
Tin tức như vậy vừa ra, tất cả Vương đô đều sôi trào.
Điều càng làm cho dân chúng phẫn nộ hơn là tuy Tào Hằng và Niệm Vô Cực bị Tần Phong giết chết, nhưng Tần Phong lại trở mắt nhìn đệ tử Đại Tề quốc bị cường giả của Đại Ngụy quốc bao vây tấn công đến chết, còn đợi đến khi hai bên kết thúc mới làm ngư ông ngồi hưởng lợi.
- Tần Phong này thật đáng ghét, ta vốn cho rằng hắn là thiên tài gì đó, hiện tại xem ra còn chẳng bằng cứt chó.
- A, mượn tay cường giả của Đại Ngụy quốc hãm hại đệ tử quốc gia mình, hơn nữa còn là đệ đệ của mình, người như vậy thì chó lợn cũng không bằng.
- Các ngươi có nghe nói không? Ngược lại Tần Trần này biết rõ Tần Phong hãm hại cùng hắn, vào thời điểm quan trọng còn đứng ra nói chuyện vì Đại Tề quốc ta, kết quả suýt nữa chết ở trong tay của đệ nhất cường giả Đại Ngụy quốc Úy Trì Thành, thật may có Linh Vũ Vương đại nhân ở đó.
- Hì hì, ta còn nghe nói, lần này sở dĩ Đại Tề quốc ta có thể có nhiều đệ tử thông qua sơ tuyển sát hạch như vậy đều là nhờ Tần Trần.
Trong khoảng thời gian ngắn, khắp nơi trong cả Vương đô về đồn ầm lên.
Ban đầu có không ít người vẫn có chút kính nể Tần Phong, nhưng bây giờ đều mắng chửi Tần Phong.
Thật sự là thiên tài ở đó quá nhiều, căn bản không thể nào phong tỏa được tin tức.
Hơn nữa, trong số thiên tài thông qua sơ tuyển sát hạch có hơn nửa số người từng nhận được giúp đỡ của Tần Trần, tất nhiên sẽ nói giúp hắn.
Ở Tần phủ.
Biết được Tần Phong trở về, vẻ mặt Triệu Phượng vốn chờ mong và hưng phấn, lúc này lại đầy kinh sợ.
- Phong nhi, ngươi làm sao vậy?
Trâm gài tóc của nàng ta run rẩy, toàn thân run rẩy, khi nhìn thấy cánh tay của Tần Phong bị đứt thì suýt nữa bất tỉnh.
- Đại ca!
Tần Phấn trở thành phế nhân cũng dại ra, hoàn toàn há hốc mồm.
Cái này không giống với hình ảnh trong tưởng tượng của hắn?
Không phải đại ca nên uy phong trở về, thằng nhãi ranh con Tần Trần đã bị giết sao? Tại sao...
- Phong nhi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Sắc mặt Tần Viễn Hùng trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
Hắn đã nghe được không ít tin đồn.
- Đều tại Tần Trần đáng chết kia...
Giọng điệu Tần Phong sắc bén kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối.
- Cái gì? Tào Hằng và Niệm Vô Cực là do thằng nhãi ranh con giết à?
Trên gương mặt Tần Phấn đầy vẻ không hiểu, trong tin tức truyền tới, Tào Hằng và Niệm Vô Cực đều là do đại ca giết chết mà!
- Ngươi còn không rõ sao? Ta bị Tần Trần này gài bẫy. Tiểu tử kia quá mức gian trá.
Ánh mắt Tần Phong oán độc, tức giận đến sắp phát điên.
Hắn cũng khinh thường Tần Trần, nếu không sao có thể rơi xuống kết quả như vậy.
- Con thỏ nhỏ chết bầm này che giấu cũng quá sâu đi.
Phụt phụt!
Gương mặt Triệu Phượng trắng bệch và phun ra một ngụm máu tươi, lập tức bất tỉnh.
Mọi người luống cuống tay chân, một lúc lâu sau, cuối cùng nàng ta mới tỉnh táo lại.
- Hài nhi số khổ của ta.
Triệu Phượng nhào vào trên người Tần Phong, vuốt ve tay áo rỗng của hắn, gương mặt dữ tợn cắn ra máu.
- Mẫu thân, mẫu thân giúp ta tìm một chỗ, ta muốn bế quan tu luyện.
Tần Phong cắn răng:
- Thù này, ta nhất định phải báo.
- Ngươi yên tâm, nương sẽ không để cho ngươi phải chịu khổ một cách vô nghĩa đâu.
Rất nhanh, Triệu Phượng đã an bài xuống.
Nhìn bóng lưng Tần Phong rời đi, trong lòng Tần Phấn hơi nghi ngờ. Hắn luôn cảm thấy, sau khi đại ca trở về hình như không giống với trước kia.
Rốt cuộc không giống chỗ nào thì nhất thời lại không nói ra được.
Đúng rồi, hình như...
Giọng nói chói tai hơn rất nhiều.
- Ta đi xem đại ca.
Tần Phấn khập khiễng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại có Triệu Phượng và Tần Viễn Hùng.
- Thằng nhãi ranh con Tần Trần này, ta nhất định phải giết chết hắn, còn cả con tiện nhân Tần Nguyệt Trì kia cũng phải chết.
Nghĩ đến dáng vẻ thê thảm của hai đứa con trai mình, trong mắt Triệu Phượng đầy hận ý, điên cuồng lao qua cửa ra ngoài.
- Bốp!
Một cái tát đánh tới, làm nàng ta ngã xuống đất.
Là Tần Viễn Hùng.
- Đủ rồi, nàng vẫn chê bàn thân chưa đủ mất mặt sao? Ta đã sớm nói, bảo nàng không cần làm loạn, bây giờ nàng xem thử, Phong nhi cũng thành dáng vẻ thế nào hả? !
- Tần Viễn Hùng, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói vậy. Nếu ngươi ra tay, Phong nhi sẽ như vậy sao? Bây giờ lại còn trách ta.
Triệu Phượng rít gào.
- Hừ, nàng nghĩ rằng ta không muốn quản sao? Nhưng có nhiều người như vậy nhìn chằm chằm vào vị trí của ta, nàng cho rằng ta có thể giống như nàng, muốn làm gì thì làm à?
Tần Viễn Hùng tức giận hừ, trong lòng hắn cũng vô cùng phẫn nộ.
Nói không đau lòng chính là giả.
Dù sao Tần Phấn và Tần Phong cũng là nhi tử của hắn.
- Nếu ngươi không thể làm, vậy để ta tự mình làm.
Triệu Phượng giận dữ gầm thét lên.
- Nàng sẽ không phải tính vận dụng lực lượng nhà mẹ đẻ nàng chứ?
Tần Viễn Hùng chợt kinh ngạc.
- Ngươi quản được sao? Dù sao ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không liên lụy đến ngươi.
Triệu Phượng cắn răng, xoay người rời đi.
Ở cửa nhà Tần Trần.
- Trần thiếu, ngươi cuối cùng đã trở về rồi.
Từ phía xa, lại nhìn thấy Tả Lập đứng ở cửa, cung kính chờ đợi.
- Tả Lập thống lĩnh, mẫu thân của ta đâu?
Tần Trần bước nhanh về phía trước.
- Trần nhi.
Bên trong cánh cửa có một nữ tử xinh đẹp dịu dàng bước ra, đó chính là Tần Nguyệt Trì.
Trong mắt nàng đầy vẻ vui mừng bất ngờ, một tay ôm Tần Trần vào trong lòng.
Cảm nhận được vòng tay ấm áp của mẫu thân, trong lòng Tần Trần cũng thấy nóng lên.
Đời này, hắn có thêm một mẫu thân, là người hắn muốn bảo vệ nhất.
Sau khi chào hỏi một lát, đoàn người đi vào trong phòng.
- Trần thiếu, ta không quấy rầy nữa, ngày mai ta sẽ trở lại bái kiến ngươi.
Sau khi đưa hai người đi vào, Tả Lập mỉm cười nói.
Hơn nửa tháng không gặp, khí thế trên người Tả Lập không ngờ đã khác hẳn, thành công đột phá đến Thiên cấp trung kỳ.
Tốc độ này còn nhanh hơn dự đoán của Tần Trần trước đó.
Bệnh tật khỏi hẳn, tu vi đột phá, cũng để cho Tả Lập càng thêm khăng khăng một lòng với Tần Trần.
- Trần nhi, con nói nhanh lên, ngươi xảy ra chuyện gì ở trong cuộc thi đấu sơ tuyển năm nước vậy.
Tần Nguyệt Trì hết sức tò mò về những chuyện Tần Trần đã trải qua.
- Nương, thật ra cũng không có gì...
Tần Trần mỉm cười, chậm rãi nói ra tất cả mọi chuyện từng trải qua, đương nhiên vì sợ Tần Nguyệt Trì lo lắng, hắn đã lược bớt rất nhiều nội dung trong đó.
- Nói như vậy, này Tào Hằng và Niệm Vô Cực là do con giết chết à?
Tần Nguyệt Trì kinh ngạc, vẻ mặt bất ngờ.