Vũ Thần Chúa Tể

Chương 229: Hiên ngang lẫm liệt

Chương Trước Chương Tiếp

- Oa!

Búng máu tươi lớn phun trên mặt đất, trước mắt Tần Phong tối sầm, suýt nữa bất tỉnh.

Chân phù phá không này rõ ràng là bảo vật của hắn, chỉ có điều để ở trong chiếc nhẫn trữ vật nên bị Tần Trần lấy được.

Ai biết, tự nhiên trở thành chứng cứ rửa sạch tình nghi của Tần Trần.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Tần Phong vừa giận vừa tức, tức giận công tâm, thậm chí chẳng nói được lời nào.

- Các vị, nghe ta giải thích...

Tần Phong hít sâu một hơi, vội vàng ngụy biện.

Nhưng cũng không ai tin tưởng hắn nữa.

Ở trong lòng mọi người, tất cả chứng cứ đã hình thành một chuối hoàn chỉnh, vào thời điểm này, mặc cho Tần Phong giải thích thế nào đi nữa cũng không ai tin tưởng hắn.

- Tốt, hóa ra Tam vương tử điện hạ Đại Ngụy Quốc ta không ngờ là chết bởi tay ngươi.

- Ta đoán quả nhiên không sai, nếu không phải là Tần Phong ngươi, còn có ai có thể giết chết Niệm Thiếu tông chủ.

- Ngươi đền mạng cho điện hạ ta.

- Ầm!

Toàn thân Úy Trì Thành và Lăng Trung bạo phát ra chân lực khủng khiếp, tức giận trong lòng cũng không có cách nào ngăn chặn được nữa, hóa thành biển rộng, cuốn tới.

- Ầm ầm!

Khí tức chân lực đáng sợ này giống như một ngọn núi lớn, trấn áp ở trên thân tất cả đệ tử Đại Tề quốc, khí huyết trong cơ thể mọi người cuồn cuộn, mặt trắng bệch, bịch bịch lui về phía sau.

Trong đó, Tần Phong chịu áp lực lớn nhất. Hắn oán độc nhìn Tần Trần, tức giận nói:

- Tần Trần, long dạ ngươi thật độc ác. Rõ ràng người là ngươi giết, tự nhiên vu oan đến trên đầu ta.

- Tần Phong, người vu oan là ngươi đi.

Tần Trần có vẻ vô cùng đau lòng, ánh mắt đau khổ:

- Ta thật không ngờ, ngươi vì hãm hại ta mà có thể làm ra chuyện lật ngược đen trắng trái phải. Dù sao chúng ta cũng là huynh đệ, loại chuyện như vậy mà ngươi cũng có thể làm được à?

- Đúng vậy, Tần Phong cũng thật quá đáng.

- Tuy hắn và Tần Trần không hợp nhau nhưng dù sao cũng là huynh đệ, hơn nữa cùng đến từ Đại Tề quốc, loại chuyện như vậy cũng làm được?

- Trước đó nghe nói Tần Phong chính là thiên tài đứng đầu Đại Tề quốc, tưởng nhân vật giỏi giang thế nào. Hiện tại xem ra, cuối cùng lại đê tiện như vậy, đúng là mắt mù rồi.

Nghe được tiếng bàn luận của mọi người xung quanh, Tần Phong buồn bực nôn ra máu, hận không thể chém chết Tần Trần.

Người rõ ràng là do hắn giết, tất cả mọi người tự nhiên đều tin hắn, không tin mình.

Mình cũng quá bi kịch.

- Tuy nhiên, Tần Phong, ngươi tuy bất nhân nhưng ta lại không thể bất nghĩa, chúng ta đều là đệ tử Đại Tề quốc, chuyện thông đồng với địch này phản quốc, chuyện ăn cây táo, rào cây sung, Tần Trần ta làm không được.

Tần Trần khoát tay chặn lại, quát to:

- Các vị, trong sát hạch sinh tồn, sống chết có mạng, đây vốn chính là chuyện năm nước Tây Bắc vẫn giữ nguyên không thay đổi. Bây giờ, Đại Ngụy quốc và Quỷ Tiên phái ỷ vào thế lớn, muốn phá hủy quy định như vậy, Tào Hằng và Niệm Vô Cực tuy thật sự giết chết Tần Phong Đại Tề quốc ta giết chết, nhưng Tần Trần ta tuyệt đối không mặc cho người của Đại Ngụy quốc và Quỷ Tiên phái, tùy ý tàn sát đệ tử Đại Tề quốc ta, mọi người nói có đúng không?

Tần Trần nhảy tới một bước, lòng đầy căm phẫn đứng ở trước mặt Tần Phong, ánh mắt lạnh lùng nhìn Úy Trì Thành và Lăng Trung, đại nghĩa lẫm nhiên nói:

- Úy Trì Thành, Lăng Trung, hai người các ngươi muốn giết Tần Phong thì phải bước qua xác ta đã. Đệ tử của Đại Tề quốc ta không có một ai là kẻ hèn nhát.

- Đúng, không một ai là kẻ hèn nhát.

- Cho dù Tào Hằng và Niệm Vô Cực là do Tần Phong giết chết, đó cũng là chiến đấu công bằng, sống chết do số mạng, làm gì có đạo lý đòi tính sổ sau chứ?

- Tùy ý phá hủy quy định do năm nước Tây Bắc định ra như vậy, ta thấy cũng không có cần gì phải tham gia cuộc thi đấu năm nước nữa.

Từng tên đệ tử Đại Tề quốc đều đứng ở bên cạnh Tần Trần, khí thế toàn thân nối liền cùng một chỗ, chống đỡ áp lực của Úy Trì Thành và Lăng Trung.

Trái lại Tần Phong được đám người bảo vệ ở phía sau, lập tức hình thành đối lập rõ nét với Tần Trần đứng đầu

- Tần Trần này đúng là khiến cho người ta nhìn với cặp mắt khác.

- Vào thời điểm này còn đứng ra nói giúp Tần Phong, phong độ này tuyệt đối không phải người thường.

- Rõ ràng bị Tần Phong vu oan hãm hại lại không để ý, đứng ở góc độ Đại Tề quốc làm chỗ dựa cho kẻ địch, ta phục.

- Có tình có nghĩa, đúng là có tình có nghĩa.

Nghe được vào thời điểm này mà Tần Trần còn muốn giúp Tần Phong, mỗi một người đều âm thầm bội phục.

Thấy không? Người ta có tố chất gì chứ? Lại nhìn Tần Phong...

Thôi đi, vẫn không nên so sánh. Tần Phong ngoại trừ tu vi cao một chút, có điểm nào có thể so sánh được Tần Trần.

Một người có tình có nghĩa, một kẻ đê tiện vô sỉ, đơn giản là chênh lệch một trời một vực.

- Có tình có nghĩa?

Nghe thấy xung quanh nói vậy, Tần Phong lảo đảo và lại phun ra một búng máu.

Có tình có nghĩa em gái ngươi ấy!

Các ngươi đừng để người này lừa gạt. Tào Hằng và Niệm Vô Cực căn bản là do hắn giết, còn giả vờ hiên ngang lẫm liệt như vậy, má nó cũng quá giỏi giả vờ đi.

Vẻ mặt khó coi, Tần Phong cũng sắp khóc.

Lúc này, hắn lại chẳng dám nói gì. Bởi vì hắn biết, không quan tâm mình nói gì, người khác đều sẽ không tin tưởng.

Chỉ đổ thừa Tần Trần này ngụy trang quá sâu.

- Hừ, Úy Trì Thành, Lăng Trung, hai kẻ vô dụng các ngươi tại sao còn không ra tay, tốt nhất là giết chết Tần Trần luôn đi.

Trong lòng Tần Phong oán độc thầm nghĩ.

Quả nhiên, ý nghĩ này vừa xuất hiện, Úy Trì Thành và Lăng Trung nổi giận dĩ nhiên lại ra tay.

Ầm!

Kình khí mãnh liệt cuốn tới, không ít đệ tử Đại Tề quốc phía sau Tần Trần không chịu nổi khí thế này, đều lui về phía sau.

Hai người đồng thời trở nên hung bạo, xông về phía Tần Phong.

- Hai người các ngươi phải giết ta trước đã, chỉ cần có Tần Trần ta ở đây, tuyệt đối không mặc cho các ngươi động vào một sợi tóc của đệ tử của Đại Tề quốc ta.

Tần Trần nhảy tới trước một bước, nghênh đón, cuối cùng lại thật sự muốn vì Tần Phong, liều mạng chém giết với Úy Trì Thành cùng với Lăng Trung.

Mắt Tần Phong sáng lên, trong lòng liều mạng cầu khẩn, ước gì Úy Trì Thành và Lăng Trung giết chết Tần Trần.

Nhưng vào thời điểm quan trọng, Tiêu Chiến và Vi Thiên Minh đồng thời ra tay, ngăn hai người lại.

- Vi Thiên Minh, ngươi quả thật muốn ngăn chúng ta sao?

Úy Trì Thành nổi giận

- Úy Trì Thành, Lăng Trung, không quan tâm Tào Hằng và Niệm Vô Cực là do ai giết, chỉ cần là chết bình thường ở trong sát hạch sinh tồn thì chúng ta tuyệt đối không mặc cho các ngươi ở đây càn quấy được, nếu các người còn không nghe khuyến cáo thì đừng trách Vi Thiên Minh ta không nể tình.

Vi Thiên Minh thật sự tức giận.

Úy Trì Thành và Lăng Trung năm lần bảy lượt ra tay, cũng quá xem thường quy định của năm nước rồi.

Ngày hôm nay, nếu thật sự để bọn họ giết Tần Trần hoặc Tần Phong, vậy cuộc thi đấu năm nước sau này cũng không cần so tài nữa, sau này ai còn muốn tham gia?

Đến lúc đó, tất cả năm nước Tây Bắc sẽ lại rơi vào bạo động.

- Đáng giận.

Thấy rõ thái độ của Vi Thiên Minh như thế, Úy Trì Thành và Lăng Trung biết ngày hôm nay còn muốn giết đệ tử của Đại Tề quốc thì căn bản không thể nào thực hiện được.

- Tiêu Chiến, ngươi chờ đấy, chuyện ngày hôm nay, Đại Ngụy Quốc ta và Quỷ Tiên phái chắc chắn sẽ không bỏ qua.

- Còn cả ngươi nữa Tần Phong, ngươi giết Tam vương tử của Đại Ngụy Quốc ta điện hạ, đừng nói là thiên tài đứng đầu gì đó, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng phải chết.

Úy Trì Thành và Lăng Trung hừ lạnh một tiếng, dẫn theo đệ tử của mình xoay người rời đi.

- Các vị, sơ tuyển của cuộc thi đấu năm nước tới đây kết thúc, một tháng sau, lão phu ở Cổ Nam Đô xin đợi các vị đại giá quang lâm.

Xảy ra chuyện này, tất cả bầu không khí sát hạch sinh tồn cũng trở nên quỷ dị.

Sau khi tuyên bố kết quả qua loa, Vi Thiên Minh dẫn theo đệ tử của Đại Lương quốc rời đi.

Trong lòng hắn biết rất rõ, trải qua sát hạch sinh tồn lần này, sợ rằng bố cục năm nước Tây Bắc bình tĩnh nhiều năm sẽ vì vậy mà bị phá tan, một lần nữa rơi vào bạo động.

Hắn không thể không tranh thủ thời gian để chuẩn bị.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️