Vũ Thần Chúa Tể

Chương 228: Tức giận đến mức nôn ra máu

Chương Trước Chương Tiếp

- Ha ha ha, buồn cười.

Không đợi Tần Phong nói xong, Tần Trần đã cười ha hả, nhìn chằm chằm vào Tần Phong và gằn từng từ:

- Ngươi nói ta thi triển độc tố, có thể khiến cho chân khí trong cơ thể Tào Hằng và Niệm Vô Cực không có cách nào tập trung, mặc cho ta chém giết. Xin hỏi, trên đời này có độc như vậy sao?

- Đương nhiên là có, đây là do ta tận mắt nhìn thấy.

Tần Phong cười lạnh.

Nếu không phải vì độc này, hắn sao có thể vì Tần Trần, cuối cùng rơi vào kết quả như vậy.

- A, phải vậy không? Như vậy ta xin hỏi hai vị, các ngươi có từng nghe nói qua độc này chưa?

Tần Trần mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Úy Trì Thành và Lăng Trung.

Thấy Tần Trần tự tin mở miệng như vậy, trong lòng Tần Phong không khỏi lo lắng.

Tần Trần rốt cuộc lấy đâu ra tự tin như vậy, tin tưởng Úy Trì Thành và Lăng Trung sẽ tin hắn? Hơn nữa hắn tự mình thể nghiệm qua, tuyệt đối không thể sai được.

Hắn còn chưa nghĩ xong, lại nghe tất cả mọi người ở bãi đất trống chợt xôn xao.

- Trên đời này rốt cuộc sẽ có loại độc có thể khiến cho chân khí trong cơ thể không có cách nào tập trung sao?

- Quá khoa trương đi, nếu thật độc có như vậy tồn tại, người đó còn có thể là đối thủ của Tần Trần sao?

- Cho dù là cường giả Huyền cấp tứ giai, một khi không có cách nào tập trung chân khí, vậy Tần Trần đều có thể dễ dàng chém giết à?

Tất cả mọi người chấn động, khó có thể tin nổi, dựa theo lời Tần Phong nói, Tần Trần thật sự có loại chất độc này, trong rất nhiều người ở đây còn có người nào là đối thủ của Tần Trần?

Chỉ cần hắn vừa thi triển độc, mọi người ở đây đều sẽ mặc cho hắn tàn sát.

Quả nhiên, sau khi Úy Trì Thành và Lăng Trung nghe được, vẻ mặt cũng không ngừng thay đổi, lộ vẻ nghi ngờ.

Nói thật, hai người có tu vi cực cao, kiến thức rộng rãi, từng tai nghe mắt thấy rất nhiều loại độc, nhiều tới mức đếm không xuể, nhưng vẫn còn chưa từng nghe nói qua có độc gì có thể lập tức làm cho hai người có tu vi mạnh hơn bản thân mình không có cách nào vận chuyển chân khí, mình lại bình yên vô sự.

- Trên thân Tần Trần thật sự có độc như vậy, không tin, các vị chỉ cần lục soát sẽ biết thôi.

Thấy chuyện vượt qua dự đoán của mình, Tần Phong không nhịn được mở miệng.

Trong lòng hắn bất đắc dĩ, sao những kẻ đần độn này lại không tin mình?

Nếu không phải Tần Trần có loại độc này, trước đó ở nơi sơ tuyển, mình làm sao có thể chật vật bỏ chạy.

- Được rồi, cho dù giống như lời ngươi nói, ta thật sự có độc này...

Vào lúc Tần Phong buồn bực sắp muốn nôn ra máu, Tần Trần đột nhiên đổi lời, nhìn về phía Đại Lương quốc Lưu Vũ Sinh:

- Vẫn mong vị bằng hữu này miêu tả một lát xem tình trạng Tào Hằng và Niệm Vô Cực chết rốt cuộc thế nào? Có phải giống như Tần Phong nói là bị ta dùng độc sau đó tàn nhẫn tổn thương hay không?

Vù!

Vô số ánh mắt đều tập trung ở trên thân thiên tài Đại Lương quốc này.

- Chuyện này... Ta...

Thấy mình lại trở thành tiêu điểm, hai chân Lưu Vũ Sinh mềm nhũn, suýt nữa thì khóc.

Chuyện này mắc mớ gì tới hắn, hắn chẳng qua chỉ bất ngờ nhìn thấy thi thể của Tào Hằng Niệm Vô Cực mà thôi, sao tất cả mọi người tới tìm hắn như hắn mới là hung thủ vậy? Hắn là đắc tội người nào chứ?

Hắn không nhịn được nhìn về phía Vi Thiên Minh, xin trợ giúp.

- Không cần lo lắng, cứ nói thật ra đi.

Vi Thiên Minh cũng tò mò và chân tướng sự việc.

Có Vi Thiên Minh bảo đảm, Lưu Vũ Sinh hít sâu một hơi, lấy dũng khí nói:

- Tình huống lúc đó là như vậy, tất cả chiến trường vô cùng thê thảm. Tào Hằng và Niệm Vô Cực rõ ràng trải qua một trận đại chiến, nhìn dáng vẻ không giống như bị trúng độc.

- Ngươi xác định chứ?

Trong mắt Úy Trì Thành đầy dữ tợn, quát lên.

Lưu Vũ Sinh nhất thời run rẩy, nói:

- Ta xác định.

Vi Thiên Minh vừa nhìn về phía đệ tử Đại Lương quốc khác đã đến hiện trường, tất cả mọi người gật đầu, chứng mình lời Lưu Vũ Sinh nói đều là sự thật.

Mặt Tần Phong lập tức trắng bệch.

Hắn tự nhiên quên mất điểm này, cũng không chỉ có một mình hắn nhìn thấy thi thể của Tào Hằng và Niệm Vô Cực.

Tần Trần mỉm cười, nhìn về phía Tần Phong:

- Tần Phong, ngươi luôn miệng nói ngươi ở hiện trường, tận mắt nhìn thấy ta giết chết Tào Hằng và Niệm Vô Cực, hiện tại xem ra sự thật hình như không phải vậy. Điều này càng làm cho ta tò mò hơn, cánh tay của ngươi có chuyện gì xảy ra? Ha ha, đúng là ẩn ý sâu xa!

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Tần Phong giận dữ.

Tần Trần là muốn vu oan cho mình sao?

Quả nhiên Tần Trần vừa dứt lời, cả đám người lại ồ lên.

Trước đó, Tần Phong nói rõ ràng, cánh tay hắn bị chém đứt là do gặp phải một con huyết thú mạnh mẽ, nhưng bây giờ nghĩ lại, chuyện này vô cùng kỳ lạ.

Lấy tu vi của Tần Phong, huyết thú nào có thể làm cho hắn bị thương như vậy, hơn nữa huyết thú đả thương người căn bản là mình đầy thương tích, làm gì có khả năng chỉ cánh tay bị thương?

Chẳng lẽ...

Cách đó không xa, Lưu Vũ Sinh nghe Tần Trần nói vậy, lại nhìn cánh tay cụt của Tần Phong, hình như đột nhiên nghĩ tới điều gì, đồng tử đột nhiên co lại, toàn thân chợt run rẩy mạnh.

- Ơ, vị bằng hữu này, có phải là ngươi nghĩ tới điều gì hay không?

Tần Trần cười nhìn lại.

- Ta... Không... Không có gì...

Lưu Vũ Sinh bịch bịch bịch lui về phía sau, ánh mắt chớp hiện, nói lắp bắp.

- Nói mau, ngươi rốt cuộc nghĩ tới điều gì? Có phải có liên quan tới cái chết của Tam vương tử điện hạ cùng với Niệm Vô Cực Thiếu tông chủ hay không?

Úy Trì Thành thấy thế liền nhíu mày, lúc này quát chói tai.

- Úy Trì Thành, ngươi làm gì vậy?

Vi Thiên Minh quát lạnh, ngăn cản ở trước người Úy Trì Thành.

- Ngươi xem vẻ mặt người này, tất nhiên là nghĩ tới điều gì đó có liên quan tới cái chết của Tam vương tử điện hạ rồi.

Úy Trì Thành từng trải tới mức nào, hành động của Lưu Vũ Sinh căn bản không có cách nào thoát khỏi ánh mắt hắn.

- Lưu Vũ Sinh, có gì thì ngươi cứ nói đi.

Vi Thiên Minh nhíu mày nhưng giọng điệu lại hòa hoãn:

- Không cần sợ, có ta ở đây, không ai có thể gây tổn thương cho đệ tử Đại Lương quốc ta.

- Vâng.

Lưu Vũ Sinh cúi đầu, không dám nhìn Tần Phong, nơm nớp lo sợ nói:

- Ta ở hiện trường, đã từng thấy qua một cánh tay cụt, phần tay áo của cánh tay cụt kia… giống thệt trên thân của Tần Phong của Đại Tề quốc...

Cái gì?

Ầm!

Một viên đá gây ra nghìn gợn sóng!

Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, đều nhìn về phía Tần Phong.

Nói nửa ngày, hóa ra Tần Phong mới thật sự là hung thủ giết chết Tào Hằng và Niệm Vô Cực.

Tất cả mọi người chấn động, bất chợt bừng tỉnh.

Lúc này mới hợp lý chứ.

Tần Trần có tu vi gì? Nếu nói hắn có thể giết chết Tào Hằng và Niệm Vô Cực cũng quá giả đi. Nếu như là Tần Phong, tất cả những điều này đều hợp lý.

Tần Phong đầu tiên là ẩn nấp ở một bên, nhìn Tần Trần, Tử Huân chiến đấu với đám người Tào Hằng và Niệm Vô Cực, chờ tới cuối cùng khi hai bên đều sức cùng lực kiệt, lại âm thầm ra tay giết chết Tào Hằng và Niệm Vô Cực.

Nhưng Tào Hằng và Niệm Vô Cực có tu vi cũng cực cao, sao có thể dễ dàng bị giết chết. Trong lúc cố gắng phản kháng, bọn họ đã chém xuống một cánh tay của Tần Phong.

Tất cả những điều này lập tức được liên kết lại ở trong đầu mọi người, hình thành một cảnh tượng hoàn mỹ.

Không thể xoi mói!

Thật giống như nó xảy ra ngay trước mắt vậy.

Tất cả mọi người nhìn Tần Phong và lộ vẻ chán ghét, rõ ràng người là do hắn giết lại có thể đổ lên thân huynh đệ của mình, thật là lòng dạ độc ác.

- Ta...

Nhìn thấy mọi người cho rằng hiểu rõ chân tướng, Tần Phong buồn bực sắp muốn nôn ra máu.

- Các ngươi đừng nghe tiểu tử này nói bậy. Tần Trần, ngươi nói ta giết Tào Hằng và Niệm Vô Cực, vậy lúc đó ngươi lại làm sao trốn thoát khỏi sự truy sát của hai người bọn họ, rõ ràng không hợp lý.

Tần Phong giận dữ gầm thét lên.

- Rất đơn giản, lúc đó tuy Tào Hằng và Niệm Vô Cực phong tỏa ngọc bài truyền tống, nhưng trên người ta có hai tờ chân phù phá không, dựa vào chân phù phá không này, ta và Tử Huân công chúa mới tránh được một kiếp.

Nói đến đây, trong tay Tần Trần lập tức lấy ra một tờ chân phù phá không, thể hiện ra trước mặt mọi người.

- Phụt!

Tần Phong không thể kìm chế được nữa, phun ra một ngụm máu tươi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️