Ánh mắt của mọi người đều sáng.
Đúng vậy!
Vào lúc cuộc sơ tuyển mới bắt đầu, Đại Ngụy quốc và Quỷ Tiên phái vẫn luôn ra tay với võ giả của Đại Tề quốc bọn họ.
Nhưng bởi vì Niệm Vô Cực và Tào Hằng chấn áp khiến cho các võ giả của Đại Tề quốc căn bản không dám phản kháng, tất cả đều trốn đông trốn tây, cẩn thận từng li từng tí.
Thậm chí ngay cả Tứ vương tử cũng không dám quá mức liều lĩnh, sợ bị đám người Niệm Vô Cực bao vây.
Bây giờ, Niệm Vô Cực và Tào Hằng đã chết, vậy bọn họ còn có gì phải sợ nữa?
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều hưng phấn.
- Không sai, lần này phải cho Quỷ Tiên phái và Đại Ngụy quốc không có một ai thông qua được sát hạch.
- Dù sao cũng đã trở mặt, vậy còn sợ gì nữa.
- Đúng vậy, xử chúng thôi.
Tất cả mọi người đều kích động nói.
- Tần Trần, ngươi có ý kiến gì không?
Tứ vương tử quay đầu lại, nhìn về phía Tần Trần, nghe ý kiến của hắn.
- Ta thì không có vấn đề.
Tần Trần ung dung cười:
- Tuy nhiên thật sự muốn ra tay thì cứ tính ta một phần, dù sao mỗi võ giả của Đại Ngụy quốc và Quỷ Tiên phái đều là con dê béo.
Đời này, hắn muốn vươn lên lại không thể thiếu được tài nguyên.
Những thiên tài này đều là nhân vật nổi bật ở trong thế lực của từng người, trên người có rất nhiều bảo vật, thật ra vẫn có thể xem là một cơ hội tốt để thu tài nguyên.
- Được, nếu đã vậy, chúng ta cùng hành động.
Tứ vương tử nhìn về phía mọi người, cổ vũ nói:
- Ở đây, Triệu Duy ta xác định đưa ra lời hứa, bất kỳ kẻ nào, chỉ cần đẩy lùi hoặc giết chết một đệ tử của Đại Ngụy quốc hoặc Quỷ Tiên phái, sau khi trở lại Đại Tề, hoàng thất ta chắc chắn sẽ ban thưởng.
- Được, vậy cảm ơn Tứ vương tử điện hạ rồi.
- Ha ha ha, chúng ta lại chờ Tứ vương tử điện hạ ban thưởng.
- Nhanh chóng lên đường đi, ta đều sắp không khống chế được chính mình rồi.
Tất cả mọi người đều hưng phấn cười to, kích động vô cùng.
Lúc này đã chạng vạng tối.
Mọi người nhân lúc này trời tối, xông vào núi rừng.
Giữa bọn họ cách xa nhau hơn trăm thước, trong đó bốn cường giả lớn Thiên cấp Tần Trần, Triệu Duy, Tử Huân và Triệu Linh San chia ra làm bốn góc hình thành một tấm lưới lớn, lao về phía núi rừng.
Chỉ một thoáng, tất cả núi rừng đều bị kinh động.
Dọc đường đi, tất cả võ giả các thế lực lớn gặp được nhóm người bọn họ đều ngạc nhiên, đều tránh né, kinh hãi nhìn đám người Tần Trần đi xa.
Đám người Tần Trần, không phải ra tay loạn mà đặc biệt nhằm vào đệ tử của Đại Ngụy quốc và Quỷ Tiên phái, tiến hành bao vây tấn công, dâng lên một trận tinh phong huyết vũ.
Một khi đệ tử Quỷ Tiên phái và Đại Ngụy quốc gặp phải bọn họ, căn bản không có sức chống lại, lập tức bị đám người đến bao vây tấn công, căn bản không thể phản kháng.
Lúc này, ở bên ngoài sơ tuyển, rất nhiều cường giả của các thế lực đều vô cùng khẩn trương.
Bây giờ đã là ngày sát hạch thứ tư, cách thời hạn năm ngày sát hạch có hơn một ngày.
Lúc này, cũng là thời giai đoạn tàn khốc nhất của cuộc sát hạch.
Đến trình độ này, rất nhiều che giấu ở giai đoạn trước, võ giả muốn nghỉ ngơi dưỡng sức để thông qua sát hạch bắt đầu thường xuyên lui tới, trắng trợn ra tay.
Hàng năm vào lúc này, võ giả thương vong gần như tối đa.
Bởi vậy, các thế lực lớn đều không dám khinh thường, đóng tại khu vực truyền tống, vừa có đệ tử của mình xuất hiện liền đúng lúc tiến hành cứu chữa và trị thương.
Duy nhất thả lỏng lại là Quỷ Tiên phái và Đại Ngụy quốc.
- Ha ha ha, Tiêu Chiến, lần này võ giả của Đại Tề quốc ngươi đã bị loại hơn bảy mươi người. Chà chà, cao gấp đôi so với năm ngoái đấy.
Úy Trì Thành cười nói.
- Uất Trì huynh, ta nhớ năm ngoái Đại Tề quốc tổng cộng chỉ có mười chín người tiến vào thi đấu lôi đài, xem ra năm nay hình như sẽ càng thêm thê thảm rồi.
Lăng Trung của Quỷ Tiên phái cũng mở miệng cười.
- Vậy còn cần phải nói sao? Năm ngoái vào lúc này, Đại Tề quốc bị đào thải ra chỉ có hơn ba mươi người, lần này chắc phải hơn gấp đôi.
Úy Trì Thành híp mắt cười nói:
- Năm ngoái võ giả của Đại Tề quốc tổng cộng tử vong mười bảy người, năm nay không biết sẽ chết bao nhiêu? Thật đáng để người ta mỏi mắt mong chờ.
- Ha ha, ha ha ha!
tiếng cười to tùy ý từ chỗ Quỷ Tiên phái và Đại Ngụy quốc truyền đến có vẻ đặc biệt rõ ràng trên mảnh đất trống này.
- Hừ.
Tiêu Chiến cắn răng hừ lạnh, lại không bác bỏ mà trên mặt đầy vẻ lo lắng.
So với lần trước, lần này tổn thất thật sự lớn hơn. Cho tới bây giờ, chỉ tính mà bị loại đã nhiều gấp đô lần trước. Số người còn lại cũng không phải tất cả đều có thể thu được đủ huyết tinh, chỉ có số rất ít người mới có thể đi vào vòng tiếp theo.
Đây không phải là điểm mấu chốt nhất, quan trọng là từ những lời đám người Bạch Tĩnh kể trước đó lại thấy được, lần này Đại Ngụy quốc và Quỷ Tiên phái sớm có âm mưu, không chỉ muốn khiến cho Đại Tề quốc bọn họ không có người nào bước vào vòng tiếp theo, còn muốn cho võ giả của Đại Tề quốc bọn họ đều chết ở nơi sơ tuyển này.
Đây mới là điều Tiêu Chiến lo lắng nhất.
Đặc biệt Bạch Tĩnh nói rõ ràng, Niệm Vô Cực và Tào Hằng bao vây Tần Trần và Tử Huân công chúa, nhưng đến bây giờ hai người này vẫn chưa thể trốn ra. Nếu Tử Huân công chúa xảy ra điều gì bất ngờ, hắn làm sao ăn nói được với bệ hạ đây?
Trong khoảng thời gian ngắn, Tiêu Chiến lo lắng vô cùng. Nếu không phải bị quy định hạn chế, hắn cũng muốn xông vào trong núi rừng, giải cứu đám người Tần Trần ra.
- Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đấy.
Tiêu Chiến cầu khẩn. Vào giờ phút này, điều hắn có thể làm cũng chỉ có vậy.
Oong!
Lúc này, truyền tống trận sáng lên, hai võ giả toàn thân đầy máu tươi từ trong đó ngã xuống.
- Tiêu Chiến, nhanh tới xem thử đi. Có lẽ lại là võ giả của Đại Tề quốc ngươi đấy.
Úy Trì Thành không chờ thấy rõ mặt của người bị loại đã cười nói.
Tiêu Chiến sốt ruột vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai người kia rất lạ mặt, cũng không phải là đệ tử Đại Tề quốc hắn.
- Ơ, đây không phải là Tả Thiên và Vương Phong sao?
Đột nhiên, Cổ Khánh tướng quân của Đại Ngụy quốc đang bên cạnh Úy Trì Thành chợt biến sắc, vội vàng xông tới.
- Hai người các ngươi làm sao vậy?
Cổ Khánh ôm lấy hai người, liền hỏi.
- Tướng quân, là đại... đại..
Hai người còn chưa kịp nói xong, đã ngất đi.
Cổ Khánh và Úy Trì Thành biến sắc. Đại? Đại gì? Chẳng lẽ là đệ tử của năm đại cường quốc ra tay?
- Úy Trì Thành, ha ha ha, đệ tử của nước mình mà ngươi cũng không nhận ra thì làm người dẫn đội thế nào chứ.
Tiêu Chiến thấy vậy liền nở nụ cười.
- Hừ, Tiêu Chiến, ngươi đừng vội đắc ý, chúng ta chẳng qua mới loại hai đệ tử mà thôi, so với Đại Tề quốc ngươi, Đại Ngụy quốc ta mới bị loại không được mấy người đâu.
Úy Trì Thành cười lạnh.
Chỉ là tiếng cười lạnh còn chưa dứt, đột nhiên lại có ánh sáng lóe lên, một võ giả lại được truyền tống ra.
Toàn thân hắn đầy máu tươi đầm đìa, nửa người cũng nhanh không còn, hiển nhiên là trước khi chết mới bóp nát ngọc bài.
- Tiêu Chiến, nhanh cẩn thận nhận rõ xem có phải là đệ tử Đại Tề quốc của ngươi không? Ta thấy không sai đâu.
Úy Trì Thành không hề nhìn đã nở nụ cười.
Tiếng cười còn chưa ngót, chỉ thấy Cổ Khánh bên cạnh lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, lắp ba lắp bắp hô lên:
- Đại... Đại nhân... Đây là Chu Lạc của Đại Ngụy quốc chúng ta.
Cái gì? Vẫn là đệ tử của Đại Ngụy quốc ta sao?
Vẻ tươi cười của Úy Trì Thành cứng lại, miệng mở to dường như có thể nhét nổi quả trứng gà, hắn cũng sắp khóc rồi.
Má nó, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
Sao liên tục có mấy đệ tử Đại Ngụy quốc bị loại ra? Không phải gặp quỷ chứ!