Vũ Thần Chúa Tể

Chương 218: Hiểu nhầm

Chương Trước Chương Tiếp

Chỉ thấy Tần Trần và Tử Huân đứng ở bên trong sơn động, đối mắt nhìn nhau.

Đây không phải là điểm chính, điểm chính là tóc tai Tử Huân lúc này rối bời, khoác trên người rõ ràng là một chiếc áo khoác của nam tử, mà áo khoác ở bên trong của nàng đã bị rách.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?

Giờ phút này, tất cả mọi người sắp phát điên rồi, mỗi người đều trợn tròn mắt, đầu óc dường như không đủ dùng.

Cô nam quả nữ ở trong một sơn động, hơn nữa quần áo không chỉnh tề.

Điều này...

Võ giả Đại Tề quốc phía sau Triệu Duy và Triệu Linh San đều che miệng, ai nấy đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Nếu cộng thêm câu Tử Huân mắng Tần Trần mà bọn họ nghe được trước đó, lập tức có nhiều loại tình tiết được bọn họ tự bổ sung.

- Không thể nào, chẳng lẽ Tần Trần hắn quấy rối Tử Huân công chúa?

- Tê, người này cũng quá lớn mật đi?

- Ban ngày ban mặt, tự nhiên làm ra chuyện như vậy.

- Chuyện này, chuyện này, chuyện này...

Trong khoảng thời gian ngắn, đám người xôn xao, không ngừng bàn tán.

- Mấy người các ngươi lui xuống trước đi.

Triệu Duy biến sắc, sau khi quay đầu lại thì không nhịn được gầm lên phẫn nộ.

Chuyện này có liên quan đến uy nghiêm của hoàng thất, nếu như truyền đi thì còn ra thể thống gì nữa?

Chỉ là đám võ giả Đại Tề quốc kia lại do dự, không muốn rời đi.

Đây chính là tin tức quá sốc. Tử Huân công chúa đứng đầu bốn đại mỹ nữ của Đại Tề quốc tự nhiên ở cùng với Tần Trần trong một sơn động, hơn nữa có hình thái mờ ám.

Chuyện sốc như vậy, ai bằng lòng bỏ qua chứ.

- Các ngươi... còn không ra ngoài giới nghiêm.

Vẻ mặt Triệu Duy trầm xuống, nhìn sang.

Một hơi lạnh tản ra trong núi rừng.

Đám võ giả Đại Tề quốc này nhất thời im bặt không nói nữa, vẻ mặt xấu hổ, đều lui ra ngoài.

Lúc trước, nếu không phải Tứ vương tử điện hạ che chở, dựa vào mấy người bọn họ căn bản không có cách nào sống được đến bây giờ, bây giờ Tứ vương tử điện hạ lên tiếng, tất nhiên không ai dám phản bác.

Chỉ làkhi rời đi, trái tim của bọn họ đều rỉ máu.

Thân là người đứng đầu bốn đại mỹ nữ Đại Tề quốc, Tử Huân công chúa là người tình trong mộng của gần như là nam võ giả trong Đại Tề quốc, bây giờ giấc mơ này tan vỡ, làm cho không ít người thương tâm.

- Lục muội, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Các ngươi...

Đợi sau khi mọi người rời khỏi đó, Tứ vương tử Triệu Duy vội vàng bước vào sơn động, liếc nhìn Tử Huân, sau đó lại lạnh lùng nhìn về phía Tần Trần, sắc mặt không ngừng biến đổi.

Triệu Linh San cũng vào theo, trong ánh mắt bất giác có thương cảm.

- Tứ vương tử, chuyện không phải như các ngươi nghĩ đâu.

Thấy tình cảnh này, Tần Trần không khỏi bất đắc dĩ, đầu cũng sắp lớn hơn.

Hắn không ngờ được động tĩnh mình đột phá tự nhiên dẫn đám người Tứ vương tử tới đây. Bây giờ thì hay rồi, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trong sơn động, không thể không nghi ngờ.

- Ta không hỏi ngươi.

Tứ vương tử quát lạnh, trong ánh mắt lóe lên sự tức giận.

Cho dù hắn vô cùng thưởng thức Tần Trần, rất có thiện cảm với Tần Trần, nhưng tuyệt đối không cho phép Tần Trần sỉ nhục muội muội của mình.

Nếu để cho hắn biết Tần Trần làm gì Tử Huân, hắn sẽ không thể nào tha thứ được.

Nghĩ tới đây, trên thân Tứ vương tử dâng lên một sát cơ nồng đậm.

- Tứ vương tử điện hạ, có thể mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu.

Triệu Linh San đột nhiên nói.

Nàng nhìn Tần Trần, ánh mắt trong suốt.

Trong lòng nàng tin tưởng Tần Trần tuyệt đối không phải là người như thế.

Triệu Duy thoáng ngẩn người ra, cũng bình tĩnh nhìn về phía Tử Huân nói:

- Lục muội, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Tử Huân bất đắc dĩ, nói:

- Tứ ca, ngươi kêu gào cái gì, ta không phải còn rất tốt sao?

Mặt nàng đỏ bừng, cắn chặt môi, bị Triệu Linh San nhìn thấy cảnh tượng này khiến trong lòng xấu hổ, hận không thể lập tức chạy khỏi đây.

- Vậy các ngươi là...

- Vừa rồi ta trúng độc, Tần Trần giải độc chữa thương cho ta.

- Muội trúng độc à?

Triệu Duy thoáng ngẩn người ra.

- Không sai.

Tử Huân gật đầu, nói:

- Trước đó ta và Bạch Tĩnh, Lữ Phong, Hoàng Triển gặp được Tần Trần, tập trung thành một đội, rèn luyện ở nơi sơ tuyển, ai biết lại gặp phải Niệm Vô Cực và Tào Hằng mai phục...

- Cái gì?

Không đợi Tử Huân nói, Triệu Duy biến sắc, ánh mắt nghiêm trọng, kinh ngạc nói:

- Các ngươi gặp phải Niệm Vô Cực và Tào Hằng à?

Hắn lập tức căng thẳng.

Trong cuộc sơ tuyển thi đấu năm nước lần này, Quỷ Tiên phái và Đại Ngụy quốc nhằm vào võ giả của Đại Tề quốc bọn họ, ra tay giết chóc, trong đó tu vi cao nhất chính là Niệm Vô Cực và Tào Hằng, ngay cả Triệu Duy cũng lo lắng sẽ gặp phải hai người bọn họ. Bây giờ nghe nói đám người Tử Huân gặp phải đối phương, trong lòng làm sao không kinh sợ cho được.

- Muội không sao chứ?

Hắn vội vàng quan sát Tử Huân, vẻ mặt khẩn trương:

- Còn bọn họ đâu?

- Ngươi hãy nghe ta nói hết được không? Tử Huân hơi giận.

- Được, muội nói đi.

- Sau khi chúng ta gặp phải đám người Niệm Vô Cực, rơi vào tình cảnh nguy hiểm, đám người Niệm Vô Cực không ngờ bày trận pháp xung quanh chúng ta, ngăn cản chúng ta bóp nát ngọc bài truyền tống chạy trốn...

Nghe đến đó, Triệu Duy lại càng căng thẳng hơn nhưng chỉ đành cố nén nghi ngờ, tiếp tục nghe.

- Sau đó, nhờ có Tần Trần ra tay ngăn cản âm mưu của đối phương, phá hủy trận pháp mà bọn họ bố trí, đồng thời giết chết tất cả đám người Tào Hằng. Bạch Tĩnh và Hoàng Triển thông qua ngọc bài truyền tống rời đi, Lữ Phong đã chết ở trên tay bọn họ. Ta… lại trúng độc. Lúc này Tần Trần mới dẫn ta đến đây, tiến hành chữa thương giải độc, vừa giải độc xong thì các ngươi tiến đến.

- Cái gì? Tần Trần hắn giết chết Tào Hằng và Niệm Vô Cực à? Ngươi nói là sự thật sao?

Nghe xong tất cả những điều này, Triệu Duy hoàn toàn kinh ngạc, vẻ mặt chấn động nhìn Tần Trần.

Chẳng biết tại sao, trong lòng Triệu Linh San lại thở phào nhẹ nhõm.

- Đương nhiên là thật rồi. Thi thể của đám người Niệm Vô Cực vẫn ở bên kia, các ngươi có thể đi tới đó nhìn.

Tử Huân bất đắc dĩ.

- Vậy... Chuyện này hóa ra là vậy à.

Rất lâu sau, Triệu Duy mới bình tĩnh lại được.

Hắn có chút xấu hổ liếc nhìn Tần Trần, sau đó bái Tần Trần một cái thật sâu:

- Tần Trần, thật sự xin lỗi, vừa rồi đã hiểu nhầm ngươi, ta cho rằng...

Mặt Triệu Duy đỏ lên, vẻ mặt áy náy.

- Được rồi, được rồi.

Tần Trần dở khóc dở cười, cũng may chuyện này vẫn có thể giải thích rõ ràng.

- Tử Huân tỷ tỷ, trong chiếc nhẫn trữ vật của ta còn có trang phục, không bằng để cho tỷ thay tạm.

Lúc này Triệu Linh San ở bên cạnh cười nói.

- Quá tốt rồi.

Tử Huân kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sau đó trừng mắt nhìn Tần Trần và Triệu Duy, xấu hổ quát:

- Hai người các ngươi còn không mau ra ngoài.

Hai người kịp phản ứng, lúc này mới rời khỏi sơn động.

Nhìn thấy Tần Trần và Tứ vương tử đi ra, mấy đệ tử Đại Tề quốc canh giữ ở trong núi rừng ngoài động không khỏi sửng sốt.

Lẽ nào chuyện không phải như bọn họ tưởng tượng?

Bọn họ đang nghĩ ngợi, Tử Huân từ trong sơn động đi ra, đưa áo choàng dài cho Tần Trần:

- Tần Trần, vừa rồi cảm ơn ngươi, nếu không phải nhờ có ngươi, sợ rằng...

Lúc trước bởi vì xấu hổ và giận dữ, Tử Huân cũng quên mất tình cảnh của mình, hiện tại nhớ lại, trong lòng vẫn có hút sợ hãi.

Nếu không phải nhờ có Tần Trần, như vậy sợ rằng không dám tưởng tượng đến kết quả của nàng ngày hôm nay nữa.

Tiếp theo, Tần Trần và Tử Huân dẫn mọi người tới chỗ chiến đấu lúc trước.

Nhìn thấy cảnh hỗn loạn khắp nơi và thi thể của đám người Niệm Vô Cực, tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Tần Trần cũng trở nên kính nể và sợ hãi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)