Vũ Thần Chúa Tể

Chương 213: Kiều diễm

Chương Trước Chương Tiếp

Ầm!

Trong chớp mắt, ngọn lửa vô tận bạo phát, ở chỗ Tần Trần đứng, bùa chú này đột nhiên nổ tung ra, hóa thành ngọn lửa vô tận, chợt cắn nuốt lấy Tần Trần.

Bùm bùm!

Ngọn lửa kinh người cuốn ra, cả núi đá cũng tan chảy, hóa thành dung nham. Cây cối trực tiếp bị đốt thành tro bay đi và biến mất.

Ngọn lửa này quá mạnh, có thể quét ngang tất cả, không trách được hắn nói võ giả Huyền cấp đến đây cũng phải bỏ mạng, nó thật sự có uy lực như vậy.

- Ha ha ha, còn muốn giết ta à? Chỉ dựa vào ngươi cũng xứng giết ta sao? Ngươi chẳng qua là một đứa con riêng thấp hèn mà thôi.

Tần Phong cười to, cảm giác tìm được đường sống trong cõi chết khiến hắn rất vui sướng, đồng thời trên mặt cũng lộ vẻ lo lắng.

Giết một Tần Trần mà thôi, vừa sơ suất không ngờ mất một cánh tay, đây là lần đầu tiên từ trước tới nay hắn gặp phải thất bại như vậy.

Tuy nhiên, cũng may Tần Trần chết, như vậy đã đủ rồi.

- Thật không? Ca ca tốt của ta, ngươi thật là ngoan độc a, thiếu chút nữa đã đốt ta chết cháy.

Một tiếng cười nhạt lạnh lùng truyền đến, vang vọng ở bên tai Tần Phong. Vèo, kiếm quang sắc bén chợt hiện ra, đâm về phía Tần Phong.

- Cái gì?

Tần Phong vô cùng kinh ngạc, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy trong rừng núi cách đó không xa có một bóng người hiện lên. Đó chính là Tần Trần, hắn cầm trường kiếm trong tay, chẳng biết đã đi tới phía sau mình từ lúc nào, một kiếm đâm tới.

- Làm sao có thể... Ngươi...

Tần Phong trợn trừng mắt, khiếp sợ tới mức ngây người, vẻ vui mừng trên mặt đã dừng lại, giống như hóa đá.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Tần Trần không phải mới vừa bị ngọn lửa của chân phù giết chết sao? Hắn làm sao có thể không chết được?

Nhưng lúc này, hắn đã không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy. Oong, trong tay phải lại xuất hiện một tấm chân bùa và ném ra.

- Lui!

Không đợi chân phù nổ tung ra, Tần Trần đã nhanh chóng lùi lại, thân hình xông tới lùi lại vô cùng thành thạo, dường như đã sớm đoán được cảnh tượng như vậy.

Ầm!

Chân phù khủng khiếp lại nổ tung ra, một núi đá kia lập tức cháy đen một mảnh.

- Tiểu tử này… quá giảo hoạt.

Lại một lần nữa tấn công không trúng, Tần Phong buồn bực cũng sắp nôn ra máu rồi.

Hắn đã nhìn ra, hai lần tấn công của Tần Trần đều là thử, căn bản đã sớm chuẩn bị, bằng không trong lúc vội vàng tuyệt đối không thể né tránh bùa chú tấn công.

Đặc biệt là lần đầu tiên, bóng dáng tấn công của Tần Trần này căn bản là tàn ảnh, cho dù hắn không ném ra bùa chú, Tần Trần cũng sẽ không thật sự xuống tay với hắn, tất cả đều đang gạt hắn.

Cảm giác bị thất bại mãnh liệt dâng lên trong lòng Tần Phong, khiến hắn gần như muốn khóc.

Từ khi chiến đấu lúc đầu, Tần Trần vẫn chiếm thượng phong, bất kể là lập kế dụ dỗ hắn đi ra, hay kinh ngạc vì hắn thi triển bùa chú, Tần Trần đều đã sớm có sự chuẩn bị, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Tần Trần.

Ngược lại chính hắn năm lần bảy lượt bị trêu chọc, nhiều năm như vậy, Tần Phong vẫn là lần đầu tiên nếm được mùi vị thất bại mãnh liệt như vậy.

- Chết!

Hai tờ chân phù được thi triển, khí tức nguy hiểm vẫn quanh quẩn ở trong đầu Tần Trần cuối cùng biến mất, Tần Trần lắc người, lao thẳng tới Tần Phong.

Lần này, hắn cuối cùng không còn thử nữa, kiếm quang khủng khiếp giống như một dải lụa bay ngang trời cao, cuốn tới.

Đồng thời!

Vèo vèo vèo!

Ba tia sáng màu đen chẳng biết từ lúc nào, đã ẩn ở dưới chân Tần Phong, lúc này bỗng nhiên bạo phát, bắn nhanh về phía hắn.

- Đáng giận, Tần Trần, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Tần Phong rít gào một tiếng, vội vàng lại lấy ra một tờ bùa chú, bóp nát.

Một không gian vô hình dao động bao phủ lấy hắn, dao động không gian này vô cùng mãnh liệt, mạnh hơn ngọc bài truyền tống gấp mười lần, chớp mắt đã bọc lại Tần Phong, khiến thân hình của hắn dần dần biến mất trong không trung.

Tần Trần không ngờ được, lúc này Tần Phong lại còn giữ lại có một bùa chú không gian, biết mình không đuổi kịp hắn nên dùng toàn lực phát động một trong ba ngọn phi đao.

Vèo!

Thanh phi đao này nhanh như tia chớp, vù một tiếng, đã lướt qua dưới thân của Tần Phong, máu tươi bắn ra, Tần Phong hét thảm một tiếng, bị lực không gian truyền tống đi, hoàn toàn biến mất.

- Đáng tiếc, vẫn là chưa kịp.

Thu lại ba ngọn phi đao, Tần Trần có hơi thương tiếc.

Giây phút cuối cùng, hắn phát động phi đao tuy đả thương phần dưới thân của Tần Phong, nhưng cũng chỉ là đánh cho bị thương, không thể giết hắn.

- Tự nhiên như vậy cũng để cho hắn chạy thoát.

Ban đầu Tần Trần chặt đứt cánh tay phải của Tần Phong, lại muốn cho hắn mất đi chiếc nhẫn trữ vật, không thể thông qua ngọc bài truyền tống rời đi, lại không ngờ trên thân Tần Phong vẫn còn có vài tấm bùa chú mạnh mẽ, không để ở trong chiếc nhẫn trữ vật.

Nếu không phải hắn tự nhiên có trực giá nguy hiểm, cho rằng Tần Phong đã trúng độc, mất đi năng lực chiến đấu, tùy tiện tiến lên, có lẽ hắn đã sớm bị chân phù này đánh thành bụi bay.

- Một khi chân phù trước đó được thi triển ra, uy lực cực kỳ đáng sợ, hơn nữa cách kích hoạt này không cần thông qua chân khí, điều này giống như là cách thức của chân phù viễn cổ mới có. Xem ra Tần Phong đã từng trải qua một kỳ ngộ nào đó, bằng không sẽ không thể nắm giữ loại bảo vật này.

Tần Trần im lặng suy nghĩ.

So sánh ra, Niệm Vô Cực cũng là thiên tài Thiên cấp trung kỳ lại yếu hơn nhiều, tuy trên người hắn có không ít bảo vật, nhưng so với Tần Phong lại chênh lệch không nhỏ.

- Nhưng bây giờ Tần Phong mất đi một tay, lại bị ta đánh cho thương nặng, lần sau gặp phải, căn bản không cần chuẩn bị nhiều, lại có thể dễ dàng giết chết hắn.

Tần Trần mỉm cười, tuy lần này không thể giết chết Tần Phong, nhưng hắn đã có chút thả lỏng.

Trải qua một trận đánh này, Tần Phong đã chưa đủ khiến cho hắn phải sợ hãi.

Tần Trần thu lại khí tức, phủi nhẹ bụi bặm bám vào trên áo bào, bắt đầu thu dọn chiến trường.

Tào Hằng chết, Niệm Vô Cực chết, những võ giả khác của Đại Ngụy quốc và Quỷ Tiên phái cũng đã chết hết, chỉ có Tần Phong chạy trốn.

Tần Trần thu thập những chiếc nhẫn chứa vật của đám người Tần Phong, Niệm Vô Cực, Tào Hằng, sau đó lập tức đi tìm Tử Huân công chúa.

Bây giờ không phải là thời điểm tốt để kiểm kê bảo vật, tốt nhất là tìm kiếm một địa điểm an toàn, sau đó chậm rãi kiểm kê thu hoạch lần này. Hơn nữa Tử Huân công chúa còn bị trúng kịch độc, đã hôn mê, phải lập tức cứu chữa.

- Ừ... A...

Tần Trần đi tới chỗ núi rừng nơi Tử Huân công chúa hôn mê, còn chưa tiến vào đã nghe được những tiếng thở gấp, còn có tiếng rên rỉ mê người.

Vừa nhìn vào trong, Tần Trần lập tức trợn tròn mắt.

Chỉ thấy Tử Huân công chúa nằm ở trong bãi cỏ mềm mại, trang phục bị xé gần hết, gương mặt ửng đỏ, hai chân quấn lấy nhau, hình như rơi vào trong cảnh tượng nào đó.

Ánh mắt nàng mơ màng, trong miệng không ngừng phát ra từng tiếng thở gấp đầy cám dỗ, đôi môi đỏ mọng hé mở, hơi thở như hoa lan, làn da trắng như tuyết trên người đã nhuộm thành màu hồng phấn, đầy vẻ quyến rũ.

- Trạng thái này của nàng, chắc là trúng độc...

Tần Trần đổ mồ hôi trán. Đây là có chuyện gì?

Vô Tướng Hồn Độc này thật sự có một loại hiệu quả khiến người ta mê mẩn, dục tiên dục tử, nhưng dù sao không phải là xuân dược, không đến mức làm cho Tử Huân công chúa làm ra hành động như vậy chứ.

- Không đúng, ngoại trừ Vô Tướng Hồn Độc ra, lúc trước Tử Huân còn trúng độc của Tào Hằng, chẳng lẽ là hai loại độc tố này trộn lẫn với nhau, tạo thành tình huống này?

Trong đầu nhất thời hoạt động, Tần Trần lập tức nghĩ đến một khả năng nào đó.

Quả nhiên, hắn cúi đầu nhìn lại, vai Tử Huân vốn bị Tào Hằng đánh trúng, vốn có màu xanh đen, bây giờ trắng nõn một mảnh, chỉ là mơ hồ có hơi hồng.

Loại tình huống này cũng không phải là độc tố được loại bỏ, mà là hai loại độc tố kết hợp, trở thành một loại độc tố hoàn toàn mới.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️