Sau đó hắn lại phát hiện ra chân khí trong cơ thể mình tự nhiên có phần không nghe sai khiến, không điều động được.
Hắn thầm khiếp sợ nhưng ngoài mặt không có vẻ gì khác thường, điên cuồng vận chuyển chân khí, cố gắng đuổi lực lượng kỳ quái này ra ngoài.
Nhưng vô dụng.
Lực lượng này vô cùng kỳ lạ, ở dưới chân khí Thiên cấp trung kỳ của hắn ngăn cản, không ngờ hoàn toàn không bị bất kỳ ảnh hưởng nào, vẫn không ngừng lan tràn lên phía trên.
Vào giờ phút này, chân khí của Tần Phong đã có phần không điều động được, trong khí hải cũng trống rỗng, dường như chân khí bị thứ gì đó hút hết, căn bản không lấy ra được.
Nhưng trên thực tế, trong khí hải của hắn vẫn tràn đầy chân khí, tất cả những điều này chỉ là ảo giác.
Dưới tình huống này, Tần Phong kinh ngạc đến toát mồ hôi lạnh đầm đìa, nhưng trên mặt lại cố giả vờ bình tĩnh, hung hăng nhìn chằm chằm vào Tần Trần, khàn giọng nói:
- Tần Trần, thủ đoạn của ngươi cũng quá hèn hạ đi? Ngươi tự nhiên hạ độc ta? Nhưng ngươi cho rằng chút độc ấy lại có thể độc được ta sao? Quá buồn cười.
Hắn ung dung, ngoài mặt ra vẻ mình không trúng độc, trong đầu không ngừng hiện ra các cách nhưng đều lần lượt loại bỏ.
Lúc trước Tần Trần và Niệm Vô Cực chiến đấu, hắn cũng nhìn thấy.
Không thể không nói, Trần đệ này của mình đã không phải là đứa trẻ năm đó, tu vi toàn thân không tầm thường, ngay cả Tào Hằng của Đại Ngụy quốc và Niệm Vô Cực của Quỷ Tiên phái đều chết ở trên tay hắn.
Thậm chí dưới tình huống lúc trước, còn có thể ám toán mình.
Nếu mình ở trạng thái toàn thịnh, có thể sẽ không quan tâm, nhưng hôm nay trong cơ thể trúng độc, lập tức rơi vào trong nguy hiểm và tai họa.
- Ha ha, còn giả vờ ở trước mặt ta à, bây giờ lực lượng này cũng sắp đến huyệt Thiên Trung của ngươi đi? A, lấy tốc độ lan tràn này, đại khái qua mười lần hít thở là có thể đến đầu của ngươi, đến lúc đó, chân khí trong cơ thể ngươi sẽ không thể điều động được chút nào. Ca ca tốt của ta, ngươi nói xem, ta nên xử trí ngươi như thế nào?
Tần Trần cười như không cười.
- Ngươi...
Tần Phong biến sắc.
Hắn không lừa gạt được Tần Trần, thật ra cũng ở trong dự đoán. Dù sao Tần Trần cũng không phải kẻ đần độn, nhưng Tần Trần thậm chí còn biết khí độc lan tràn đến vị trí nào trên thân thể mình, còn hiểu rõ tất cả rõ ràng, sức quan sát này vượt xa sự tưởng tượng của Tần Phong.
Vẻ mặt Tần Phong xám như đất, kiêu ngạo trước đó đều bị quét sạch:
- Tần Trần, có chuyện gì cũng dễ thương lượng, giữa ta và ngươi không cần liều mạng tới ngươi chết ta sống như vậy.
Tần Trần mỉm cười:
- Ồ? Vậy ngươi hãy cho ta một lý do để ta không giết ngươi đi.
- Ta...
Ý nghĩ đầu tiên của Tần Phong là muốn nói mọi người đều là thiên tài của Đại Tề quốc, nếu Tần Trần giết chết hắn chính là giúp đỡ Đại Ngụy quốc và Quỷ Tiên phái, Tiêu Chiến đại nhân biết được, chắc chắn sẽ không buông tha.
Nhưng suy nghĩ lại, lúc trước mình đã muốn xuống tay với Tần Trần, nói ra loại lý do này căn bản không có chút sức thuyết phục nào.
Ngươi muốn giết người khác trước, bây giờ giết người không thành, trái lại rơi vào nguy cơ, còn nói mọi người đều ở trong một quốc gia, bảo người khác không giết ngươi, sao có thể như vậy chứ?
- Tần Trần, ngươi muốn gì, cứ mở miệng, chỉ cần ta có, chắc chắn sẽ không từ chối. Dù sao chúng ta cũng là huynh đệ, ngươi giết ta, không nói mẫu thân ngươi, nếu để cho gia gia biết, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi. Không bằng chúng ta bắt tay giảng hòa, dù sao giữa ta và ngươi còn chưa tới tình trạng sống chết với nhau, không phải sao?
Hắn thở dài, trầm giọng nói:
- Hơn nữa ngươi phải biết rằng, mặc dù bây giờ Đại Tề quốc rất coi trọng Tần gia chúng ta, nhưng đây chẳng qua là vì công trạng của gia gia lớn, trấn thủ biên cương. Trên thực tế mấy năm nay, bởi vì công cao chấn chủ, quốc quân của Đại Tề quốc đã vô cùng bất mãn về Tần gia chúng ta.
- Sở dĩ phụ thân hắn đuổi ngươi ra ngoài, thật ra là để bảo vệ ngươi, đồng thời cũng muốn làm cho quốc quân của Đại Tề quốc cho rằng Tần gia chúng ta đang bất hòa. Thật ra, bất kể là phụ thân hay là mẫu thân ta, trong lòng đều rất quan tâm tới ngươi, thừa nhận ngươi là con cháu Tần gia.
Không thể không nói, Tần Phong rất biết cách tạo bầu không khí, nói tới nói lui cũng vô cùng động lòng người.
Hắn lấy tình lấy lý thuyết phục, nói rõ ràng chuyện đuổi ra khỏi phủ là bảo vệ Tần Trần.
Năng lực đổi trắng thay đen khiến người ta xem thế là đủ.
- Ngươi vừa nói vậy, hình như cũng có chút đạo lý?
Tần Trần cười như không cười.
- Đâu chỉ cũng có lý.
Tần Phong thấy Tần Trần dao động, trong lòng thầm mừng rỡ, vội vàng rèn sắt khi còn nóng, khẽ thở dài:
- Ôi, muốn trách cũng phải trách mẫu thân ta, trong nóng ngoài lạnh, mặc dù muốn bảo vệ hai mẹ con các ngươi nhưng lại dùng cách thức có hơi quá, dẫn đến ngươi và cô cô có một ít hiểu nhầm, ta làm nhi tử, cũng đã nói mẫu thân ta vài lần, bây giờ mẫu thân ta cũng biết chỗ có vấn đề của mình.
- Ha ha, ngươi không cần phải nói nhiều như vậy, thật ra không phải không có khả năng buông tha ngươi.
Tần Trần nói.
Tần Phong mừng rỡ, trong mắt lóe lên ánh sáng mong chờ, giống như người chết chìm nắm được cọng rơm cứu mạng, kích động nói:
- Tần Trần, ta đã biết ngươi còn để ý tới tình huynh đệ, nói đi, phải thế nào thì ngươi mới có khả năng buông tha cho vi huynh? Không quan tâm ngươi có yêu cầu gì, ta đều có thể đáp ứng ngươi.
- Phải không?
Tần Trần cười nhạt nói.
- Đó là đương nhiên, vi huynh vừa phạm sai lầm, nhất định sẽ trả giá vì sai lầm của mình.
Vẻ mặt Tần Phong kiên quyết.
- Yêu cầu của ta chính là...
Tần Trần ngừng lại một chút, Tần Phong lập tức nín thở tập trung tinh thần, cẩn thận lắng nghe, lại thấy trong mắt Tần Trần bỗng nhiên bạo phát ra một tinh quang, một kiếm đâm về phía cổ họng của Tần Phong.
- Chính là ngươi chết đi. Chỉ cần ngươi chết, ta dĩ nhiên sẽ buông tha ngươi.
Trong lúc hét vang, thân hình Tần Trần sáng như điện, điên cuồng lao về phía Tần Phong.
Khóe miệng hắn cong lên cười, ánh mắt lạnh lùng.
Bảo mình buông tha hắn à, đùa kiểu gì vậy? Hắn thật sự tưởng mình là tiểu hài tử ba tuổi sao?
Lúc trước nói chuyện với hắn như vậy, chẳng qua là chờ độc tố trong cơ thể hắn hoàn toàn bạo phát, không có bất kỳ sức phản kháng nào mới ra tay lần nữa mà thôi.
- Tần Trần ngươi...
Tần Phong vô cùng kinh ngạc, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, dường như thế nào cũng không ngờ được Tần Trần tự nhiên đê tiện như vậy, vẫn luôn lừa dối mình.
Mắt thấy thanh kiếm sắc bén của Tần Trần lại sắp đâm trúng cổ họng của hắn.
Đột ngột...
- Ha ha ha, Tần Trần, ngươi tưởng ngươi thật sự có thể giết ta sao?
Tần Phong đột nhiên cười dữ tợn, vẻ khủng hoảng trên mặt bỗng chốc biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lẽo bình tĩnh, tay phải chợt giơ lên.
Phù!
Một bùa chú màu đỏ thẫm từ trong tay hắn chợt bay ra.
Bùa này màu đỏ, vừa xuất hiện ở không trung, lập tức có một lực lượng kinh người từ trong đó phát ra, thoáng cái bao phủ lấy Tần Trần.
- Cái gì, là chân phù. Ngươi còn cất giấu chiêu thức này à?
Trên mặt Tần Trần lộ vẻ kinh hãi.
Chân phù là một loại bảo vật do cường giả lợi dụng chân khí và cấu tạo trận văn đặc biệt, thậm chí tăng thêm lực huyết mạch mới ngưng luyện ra được. Một khi thi triển có thể lập tức phóng ra năng lượng cực lớn, có thể gọi là uy lực vô cùng.
Chân phù cũng phân chia đẳng cấp giống như bảo vật, chia từ nhất giai đến cửu giai, đẳng cấp càng cao thì uy lực cũng lại càng lớn.
Bây giờ, Tần Phong thi triển ra một chân phù, nó vừa xuất hiện, trong lòng Tần Trần lại dâng lên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt, đây tuyệt đối là chân phù tứ giai trở lên.
Trong nguy cơ, Tần Trần vội vàng muốn lui lại.
- Ha ha ha, ngươi tránh được sao? Chân phù này của ta, cho dù là võ giả Huyền cấp tứ giai cũng khó có thể tránh né, ngươi có thể chết ở dưới chân phù của ta chính là vinh hạnh của ngươi.
Gương mặt Tần Phong dữ tợn chợt hét lớn một tiếng.