Vũ Thần Chúa Tể

Chương 211: Người chiến thắng cuối cùng

Chương Trước Chương Tiếp

- Muốn truyền tống đi ở trước mặt ta sao, đệ đệ tốt, ngươi nghĩ quá nhiều đi?

Tần Phong cười lạnh, nhìn Tần Trần chế giễu, trong ánh mắt hoàn toàn không che giấu sự khinh miệt của mình.

Bây giờ Tần Trần vừa chiến đấu với Niệm Vô Cực, từ lâu đã đầy những vết thương, đồng thời trúng độc nặng, đã trở thành một kẻ phế nhân.

- Tần Phong, ngươi muốn làm gì?

Tần Trần gầm phẫn nộ, trong ánh mắt kèm theo một chút hoảng loạn, miệng hùm gan sứa.

- Ta muốn làm gì à? Ngươi thử nói xem?

Tần Phong chậm rãi đi về phía trước, cười lạnh nhìn Tần Trần, Tần Trần cũng quá khôi hài đi, lúc này lại có thể còn hỏi mình muốn làm gì?

- Nhị đệ của ta ngươi đánh trọng thương, cũng làm cho phụ thân ta, mẫu thân rơi vào tình cảnh bất nhân bất nghĩa, hôm nay ta không giết ngươi, sao có thể ăn nói được với mẫu thân đại nhân?

Tần Phong nhếch mép cười, cho dù là khi nói muốn giết Tần Trần vẫn vô cùng nho nhã.

Hắn cao cao tại thượng, giống như ngôi sao trên bầu trời, Tần Trần giống như cục đá trên mặt đất cục đá, mang theo ý từ trên cao nhìn xuống.

- Là Triệu Phượng bảo ngươi giết ta?

- Ha ha, cần gì mẫu thân ta bày mưu đặt kế chứ? Ở trong mắt ta, ngươi chẳng qua chỉ là một thằng hề nhảy nhót, giết ngươi chẳng qua là tiện tay làm, không cần tốn bao nhiêu sức lực.

Tần Phong đứng vững ở trước mặt Tần Trần, mỉm cười:

- Ngươi yên tâm, ta sẽ để cho ngươi đi rất nhanh, không có bất kỳ đau khổ nào, hơn nữa, chẳng bao lâu, mẫu thân của ngươi cũng sẽ ra đi theo ngươi, cũng tiện cho hai ngươi có bạn trên đường xuống hoàng tuyền.

- Mẫu thân ta là cô cô của ngươi, ngươi dám làm như thế với nàng à? !

Tần Trần lạnh giọng nói, mắt lóe lên sự tức giận.

- Ha ha, cô cô à? Trong mắt của ta, nàng chẳng qua là kẻ đê tiện làm bẩn Tần gia ta mà thôi.

- Được, không cần nhiều lời nữa, đệ đệ tốt, lại để cho ca ca tiễn ngươi ra đi.

Ánh mắt chợt lạnh, Tần Phong mỉm cười đi tới trước mặt Tần Trần, chợt vỗ xuống một chưởng.

- Tần Phong, ngươi nghe nói ta...

Trên mặt Tần Trần lộ vẻ sợ hãi, vội vàng vung kiếm chống đỡ, nhưng trường kiếm trong tay hắn nhẹ bỗng, gần như không có chút lực lượng nào.

- Ha ha, đừng chống lại nữa, dựa vào tình trạng của ngươi bây giờ, bất kỳ một võ giả nào cũng có thể dễ dàng giết chết ngươi.

Tần Phong cười lạnh, bàn tay không ngờ đã tới trước mặt Tần Trần.

- Thật không?!

Tần Trần đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt vốn hoảng loạn đã sớm biến mất, lộ ralại là một vẻ giễu cợt thản nhiên mỉm cười.

Không ổn?

Trong lòng Tần Phong thầm cả kinh, theo bản năng cảm thấy không ổn.

Đã đến lúc này, Tần Trần lại còn có thể cười được, hơn nữa trên mặt không có chút hoảng loạn, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt chợt dâng lên trong lòng hắn.

Vèo!

Hắn còn chưa kịp nghĩ xong, từ trường kiếm trong tay Tần Trần đột nhiên bạo phát ra một kiếm quang khủng khiếp, kiếm quang kia lập tức dài gần trượng, cắt thẳng về phía cổ họng của hắn.

Kiếm quang kia ẩn chứa kiếm ý khủng bố, chưa tấn công tới đã khiến lông tóc toàn thân hắn dựng đứng, dường như bị đâm xuyên qua người.

- Không tốt.

Trong nguy cơ, Tần Phong vội vàng lui về phía sau, đồng thời hai tay biến thành chưởng ảnh, cố gắng chặn đường tấn công của Tần Trần.

Nhưng không kịp nữa rồi.

Phù một tiếng, trường kiếm của Tần Trần nhanh như tia chớp, xuyên qua chưởng ảnh, trực tiếp đâm về phía ngực của Tần Phong.

Tần Phong vội vàng lật mình, tránh thoát kiếm ảnh, nhưng Tần Trần trở tay, trường kiếm kia từ trong hư không quay về, phù một tiếng đã chém xuống cánh tay phải của Tần Phong.

- A!

Trong tiếng kêu thảm thiết thê lương, Tần Phong chợt lui về phía sau, che cánh tay, máu tươi từ chỗ tay cụt phun ra toé ra.

Hắn hoảng sợ nhìn Tần Trần, trong mắt đầy khiếp sợ và tức giận không sao xóa mờ được.

Làm sao có thể, sao có thể như vậy được?

Dù thế nào hắn cũng không tưởng tượng nổi, Tần Trần ban đầu vốn đã hấp hối gần ngã xuống, đột nhiên phát ra lực lượng khủng khiếp như thế.

- Không phải ngươi mới vừa trúng độc sao, làm sao có thể?

- Ha ha, làm sao có thể không trúng độc à?

Nắm trường kiếm, trên mặt Tần Trần đã hoàn toàn không thấy vẻ hoảng loạn khẩn trương nữa, có chỉ là sự bình tĩnh và giễu cợt.

- Ngươi cho rằng độc của Niệm Vô Cực có thể độc được ta sao? Vô Tướng Hồn Độc, ha ha, tên này thật ra không tệ, đáng tiếc là độc tính quá kém.

Tần Trần cười lạnh.

Vô Tướng Hồn Độc này thật sự rất mạnh, đổi lại thành võ giả khác đến đây, cho dù là võ giả Huyền cấp cũng không có cách nào chống đỡ.

Nhưng Tần Trần là ai? Đế Cấp luyện Dược Sư cửu phẩm kiếp trước, ban đầu Vô Tướng Hồn Độc thật sự mang đến cho hắn chút phiền toái, nhưng rất nhanh đã bị hắn loại trừ sạch sẽ, còn lại chẳng qua là giả vờ giả vịt mà thôi.

- Nhưng trước đó ngươi và Niệm Vô Cực chiến đấu, rõ ràng đã...

Tần Phong không rõ, nếu Tần Trần không trúng độc, vì sao còn muốn giả vờ giả vịt ở trước mặt Niệm Vô Cực? Lẽ nào trước đó hắn đã biết mình tồn tại?

- Ha ha, ta không làm như vậy, làm sao có thể khiến ngươi không hề đề phòng đi ra?

- Lẽ nào trước đó ngươi đã biết ta ẩn trốn ở chỗ này?

Tần Phong trợn tròn hai mắt, vẻ mặt khủng hoảng.

Không... Không có khả năng!

Hắn tự cho rằng mình ẩn nấp rất kỹ, đổi lại thành võ giả Huyền cấp cũng chưa chắc có thể phát hiện ra mình, Tần Trần là một võ giả Địa cấp, làm sao có thể biết mình ở đây?

- Nếu không ngươi nghĩ sao?

Tần Trần cười:

- Ngươi đã tới khi chúng ta chiến đấu với Niệm Vô Cực, ngươi rất kiên trì, lại có thể chờ đến lúc này, ta còn tưởng ngươi sẽ nóng lòng không chờ được đấy.

- Không có khả năng...

Tần Phong chấn động, vẻ mặt khó có thể tin nổi.

Tần Trần làm sao có thể phát hiện ra hắn từ khi đó được?

Nhưng hắn cẩn thận hồi tưởng lại, nếu không phải Tần Trần đã phát hiện ra hắn khi đó, căn bản không cần thiết diễn trò sau đó.

- Hừ, Tần Trần, ngươi cho rằng ngươi tổn thương ta rồi, chắc chắn có thể giết được ta sao? Ngày hôm nay, trong hai chúng ta kẻ chết chỉ có thể là ngươi.

Tần Phong cắn răng, căm tức nhìn Tần Trần, trong ánh mắt không ngờ không có bất kỳ sợ hãi nào, có chỉ là sát cơ ngập trời.

Hắn hận, hận mình không cẩn thận, tự nhiên lại trúng kế của Tần Trần.

Tần Trần ung dung cười:

- Đến lúc này mà ngươi còn có ý nghĩ như vậy sao? Nếu ta là ngươi, ta tuyệt đối sẽ không lạc quan như thế đâu.

Tần Phong cười dữ tợn:

- Lạc quan? Tần Phong ta ngang dọc sa trường, có cảnh tượng gì mà chưa từng thấy? Hơn nữa ta còn là thiên tài đứng đầu Đại Tề quốc, võ giả Thiên cấp trung kỳ, ngươi chỉ là một võ giả Địa cấp hậu kỳ, cho dù ngươi chặt một tay của ta lại có thể là đối thủ của ta sao? Ngày hôm nay ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút, ban đầu ở trên đài sinh tử, ta nhường ngươi hai tay là rốt cuộc dựa vào đâu!

Vừa dứt lời, khí thế của Tần Phong thay đổi, trong cơ thể chợt hiện lên một cầu vồng đỏ như máu, ba tia sáng đỏ chuyển động theo quy luật trên người hắn, thậm chí mơ hồ có tia sáng thứ tư hiện lên, rõ ràng đại biểu cho huyết mạch trong cơ thể hắn đã tiến về phía tứ phẩm.

Ầm!

Khí tức khủng khiếp làm khắp núi rừng chấn động tới mức không ngừng lắc lư, xôn xao.

Nhưng trên mặt Tần Trần lại hoàn toàn không hoảng loạn, trái lại vẻ mặt mỉm cười, giống như Tần Phong là một thằng hề vậy.

- Đã sắp chết đến nơi rồi, ngươi lại còn cười được à?

Tần Phong dữ tợn hét lên.

Tần Trần ung dung cười:

- Vì sao ta cười không nổi? Ngươi nghĩ rằng ta nói nhảm với ngươi nhiều như vậy là trị liệu thương thế cho ngươi, ngươi lại vận chuyển chân khí, xem có phải có gì khác thường không?

- Cái gì?

Trong lòng Tần Phong trầm xuống, đột nhiên phát hiện trong cơ thể mình, hình như có một lực lượng kỳ quái, theo chân khí của mình vận chuyển lan tràn đến toàn thân.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️