Vũ Thần Chúa Tể

Chương 210: Hoàng tước ở phía sau

Chương Trước Chương Tiếp

Khói độc này vốn có tác dụng gây ra ảo giác cực mạnh, một khi dính vào liền nhanh chóng xâm nhập cơ thể, mê hoặc tâm trí của võ giả.

Cho dù ngay cả là người có tâm chí kiên định như Tần Trần cũng không có cách nào chống đỡ.

Phù phù phù!

Một chút khói độc này nhanh chóng thông qua kinh mạch, huyết quản, xâm nhập vào trong đầu Tần Trần.

Tần Trần liền thi triển lực tinh thần tiến hành chống đỡ.

Nhưng vô dụng, khói độc này vô cùng kỳ lạ, lấy lực tinh thần của Tần Trần bây giờ, không ngờ không có cách nào ngăn cản.

- Ha ha ha, đây là khói độc độc môn của Quỷ Tiên phái ta... Vô Tướng Hồn Độc, cho dù là cao thủ Huyền cấp cũng đừng mơ chống đỡ. Một khi hít vào trong cơ thể, sẽ khiến cho người ta dục tiên dục tử, không có cách nào tự mình thoát ra, mặc cho người ta xâm lược, hơn nữa độc này không những không có hại cho tu vi, trái lại có lợi ích rất lớn. Nói thật, ta còn luyến tiếc không nỡ dùng tới đấy.

Niệm Vô Cực đau lòng.

Hắn không có nói dối. Vô Tướng Hồn Độc thật sự một loại khói độc vô cùng thần kỳ, chẳng những không có hại cho cơ thể người, còn rất có lợi.

Nhưng uy lực của nó cũng vô cùng đáng sợ, ngay cả võ giả Huyền cấp cũng cực khó chống đỡ, vừa ngửi phải đã muốn ngất, đồng thời toàn thân khô nóng, phụ thân của Niệm Vô Cực đã từng tìm được trong một di tích viễn cổ ở Yêu Tổ Sơn Mạch.

Trước khi hắn đi đã phải xin phụ thân rất lâu mới nhận được một chút Vô Tướng Hồn Độc này, vốn là đề phòng khi cần thiết, không ngờ lại nhanh chóng phát huy công dụng như vậy.

Tần Trần trúng Vô Tướng Hồn Độc, Niệm Vô Cực lại không còn sợ hãi nữa.

Lúc này, ở trên một cây đại thụ cách Tần Trần và Niệm Vô Cực hơn trăm thước.

Một bóng người ẩn giấu ở trong rừng cây rậm rạp, lạnh lùng nhìn cảnh tượng diễn ra ở đây.

- Không ngờ được trên thân Niệm Vô Cực còn có vật độc như vậy, thật may trước đó ta không vội vàng ra tay, bằng không, một khi dính vào độc này thì đúng là một rắc rối.

Trong tay bóng người này nâng một con mắt đỏ của con rối chuột, sắc mặt lạnh lùng nói nhỏ.

Đó chính là đại ca Tần Trần - Tần Phong.

Từ ngay khi cuộc sơ tuyển bắt đầu, Tần Phong đã lợi dụng con rối theo dõi để theo dõi Tần Trần tới đây.

Chỉ là trước đó, bên cạnh Tần Trần có đám người Tử Huân và Bạch Tĩnh khiến hắn không tiện ra tay, vẫn đứng ở phía xa quan sát.

Lúc này thấy Tần Trần và Niệm Vô Cực giết tới ngươi chết ta sống, khóe miệng không khỏi cong lên cười lạnh.

- Thật không ngờ được, đệ đệ tốt này của ta tự nhiên có thực lực như vậy, ngay cả Tam vương tử Đại Ngụy quốc Tào Hằng cũng chết ở trên tay hắn, không trách được có thể đánh cho nhị đệ Tần Phấn bị thương thành như vậy, ngay cả Tần Dũng cũng chết ở trong tay hắn, quả nhiên có chút vấn đề.

Tần Phong híp mắt, vẫn ung dung như đang xem một trò.

- Niệm Vô Cực này có tu vi không tầm thường, hơn nữa đệ đệ tốt này của ta hình như vẫn có khả năng phản kháng, không bằng chờ bọn họ đánh đến cuối cùng, ta lại ra tay, làm ngư ông ngồi hưởng lợi.

Khóe miệng vừa nhếch lên, trong mắt Tần Phong hiện lên vẻ đắc ý.

Trong núi rừng, Niệm Vô Cực thấy Tần Trần mơ màng thì cười dữ tợn, lao về phía Tần Trần.

- Đáng giận.

Tần Trần cắn răng, vung kiếm chống đỡ, ầm một tiếng, sắc mặt hắn ửng hồng, ánh mắt mơ hồ, người bay ra ngoài và phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt.

Về phần Tử Huân bên cạnh, bởi vì bị thương nặng, sau khi ngửi thấy được khói độc không bao lâu, đã ngất đi.

- Sau khi tiểu tử này ngửi được Vô Tướng Hồn Độc vẫn còn có sức phản kháng, quả nhiên không tầm thường. Đáng tiếc, mặc cho thực lực của hắn có mạnh hơn nữa, chỉ cần ngửi được Vô Tướng Hồn Độc thì chắc chắn phải chết.

Sau vài bước, Niệm Vô Cực lại ra tay, không nhanh chóng giết chết Tần Trần, trong lòng hắn bất an.

Ầm ầm ầm!

Lần lượt giao đấu, Tần Trần gian nan chống đỡ, cuối cùng còn có thể chiến đấu tiếp.

Sao tiểu tử này biến thái như vậy?

Niệm Vô Cực chấn động, trợn tròn mắt, trong lòng chột dạ.

Hắn đã từng thử nghiệm qua Vô Tướng Hồn Độc, cho dù là võ giả Huyền cấp cũng sẽ lập tức mất đi lực chiến đấu, Tần Trần là một võ giả Địa cấp hậu kỳ, sau khi trúng độc, cuối cùng lại có thể kiên trì lâu như vậy, quả thực biến thái.

Giờ phút này, hắn không hối hận vì đã thi triển ra Vô Tướng Hồn Độc, sau khi trúng độc, Tần Trần còn có thể kiên trì lâu như vậy, nếu không thi triển Vô Tướng Hồn Độc, muốn giết chết hắn sẽ khó như lên trời.

Ầm ầm ầm!

Niệm Vô Cực không giữ lại nữa, điên cuồng ra tay, đánh cho Tần Trần liên tục lui về phía sau.

Đến cuối cùng, Tần Trần ra chiêu càng lúc càng không có sức, hoàn toàn không kiên trì nổi.

Phụt phụt!

Tần Trần lại phun ra một búng máu, nặng nề bay ra ngoài, nằm trên mặt đất, toàn thân kiệt sức.

- Hì hì, đi tìm chết cho ta!

Niệm Vô Cực cười dữ tợn, lại nhào tới.

Ầm ầm!

Một đòn này, hắn thi triển toàn lực, không trung phía trước nổ tung, chưởng phong chưa tới đã nghiền nát cây cỏ bên cạnh Tần Trần, một chưởng đánh xuống, cho dù là một tấm kim loại cũng sẽ bị đập thành bãi bùn.

Khi thấy bàn tay của Niệm Vô Cực gần đập trúng Tần Trần, Tần Trần lúc trước vẫn mệt mỏi không phấn chấn đột nhiên nghiêng người, tránh khỏi.

Đồng thời, tay phải hắn giơ lên, thanh kiếm rỉ màu đen giống như tia chớp, lập tức đâm về phía cổ họng Niệm Vô Cực.

Cái gì?

Niệm Vô Cực giật mình kinh ngạc. Đến lúc này, Tần Trần vẫn còn sót lại sức lực sao?

Hắn muốn né tránh nhưng không kịp.

Phụt phụt!

Trường kiếm xuyên qua cổ họng Niệm Vô Cực, sau đó chợt rút ra, phụt, một dòng máu tươi bắn ra cao tới hai thước.

Niệm Vô Cực hoảng sợ trợn trừng mắt, hai tay che cổ, bịch bịch lui về phía sau, trong miệng ọc ọc như muốn nói gì, nhưng lại chẳng nói lên lời, chỉ có số lượng lớn bọt máu không ngừng phun mạnh ra ngoài, cuối cùng ngã nhào trên mặt đất, bị mất mạng.

Đến chết, hắn vẫn trợn trừng hai mắt, không rõ Tần Trần trúng Vô Tướng Hồn Độc mà còn có sức phản kích sót lại như vậy, hắn chết không nhắm mắt.

- Cuối cùng cũng chết rồi.

Tần Trần thở ra một hơi, quỳ một chân trên đất, dùng tay chống xuống mặt đất, cố gắng duy trì tỉnh táo.

Cơ thể hắn lắc lư, bước chân không vững, rõ ràng đã đến tình trạng nỏ mạnh hết đà.

Thậm chí ngay cả đứng thẳng cũng đứng không vững.

Tay trái run rẩy lấy ra mấy viên đan dược, Tần Trần vội vàng nuốt xuống và vận chuyển chân khí trong cơ thể, luyện hóa dược tính của Liệu Thương đan.

Đột nhiên...

- Bốp bốp bốp!

Có những tiếng vỗ tay bỗng nhiên vang lên từ trong rừng núi phía xa.

- Ai?

Tần Trần chợt kinh ngạc, chợt quay đầu nhìn về phía chỗ tiếng vỗ tay truyền đến.

Chỉ thấy một bóng người từ trong núi rừng chậm rãi đi ra, khóe miệng cong lên cười giễu cợt.

- Ngươi... tại sao Ngươi lại ở đây?

Tần Trần biến sắc, ngoài mặt cố gắng duy trì bình tĩnh nhưng trong mắt đã hiện ra vẻ hoảng loạn khó che giấu được.

- Sao ta lại không thể xuất hiện ở đây chứ? Đệ đệ tốt của ta?

Tần Phong bước tới, khóe miệng hiện lên nụ cười:

- Ngươi thật sự làm cho đại ca được thấy một trò hay đấy. Không hổ danh là đệ đệ tốt của ta, ngay cả thiên tài như Niệm Vô Cực của Quỷ Tiên phái cũng có thể chết ở trên tay của ngươi, thật sự làm cho đại ca phải nhìn với cặp mắt khác.

Tần Phong chậm rãi đi về phía trước, dường như đang chơi trò mèo vờn chuột, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt.

- Ngươi muốn làm gì?

Tần Trần trầm giọng nói, đồng thời âm thầm muốn lấy ngọc bài truyền tống ra.

Chít!

Đột nhiên một bóng đen hiện lên, Tần Trần chỉ cảm thấy trong tay chợt nhẹ bỗng, ngọc bài truyền tống cuối cùng lại bị một con rối chuột toàn thân tối tăm, trải rộng phù văn ngậm đi, sau đó rơi vào trong tay của Tần Phong.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️