Vũ Thần Chúa Tể

Chương 208: Giết chết tào hằng

Chương Trước Chương Tiếp

Cách đó mấy thước, Tần Trần nhìn về phía Tử Huân công chúa, nói:

- Tử Huân, sao ngươi còn không trốn?

Bây giờ trận pháp đã phá, Tử Huân rõ ràng có thể chạy trốn giống như Bạch Tĩnh và Hoàng Triển, nhưng nàng lại không bóp nát ngọc bài.

- Ngươi không trốn, ta làm sao có thể trốn trước được.

Vẻ mặt Tử Huân kiên quyết.

Tần Trần muốn nôn ra máu, sao người này lại ngang bướng như thế?

Tần Trần nhìn lướt qua Tào Hằng, sau đó nhìn Tử Huân nói:

- Ngươi còn có thể chiến đấu được không?

Sắc mặt Tử Huân tái nhợt, quần áo trên người bị rách, lộ ra một phần da trắng như tuyết, vài nơi có máu nhỏ xuống, nhưng nghiêm trọng nhất vẫn là chỗ vai của nàng.

Chỉ thấy bên vai của nàng đã biến thành màu xanh đen, đồng thời khí độc màu đen kia vẫn đang chậm rãi lan tràn, nhìn thấy mà giật mình.

- Ta không sao!

Tử Huân công chúa cắn răng, còn chưa nói dứt lời lại lảo đảo, là do khí độc ảnh hưởng khiến nàng đứng cũng không vững.

- Ngươi vẫn nên bóp nát ngọc bài truyền tống ra ngoài đi.

Tần Trần nhíu mày.

- Ngươi yên tâm, nếu không kiên trì nổi, ta sẽ bóp nát. Bây giờ ngươi không đi, ta làm sao có thể đi được.

Tử Huân công chúa vô cùng quật cường.

Tần Trần bất đắc dĩ, nói:

- Vậy được rồi.

Có tinh quang chớp hiện, hai tay Tần Trần nhanh chóng lướt qua, vút vút vút, giống như tia chớp điểm ở trên bờ vai Tử Huân công chúa phía.

- Ta đã phong tỏa kinh mạch và huyệt vị ở vai ngươi, không cho khí độc lan tràn, sau đó, ngươi đi giết mấy đệ tử Đại Ngụy quốc, ta đi đối phó với hai người Tào Hằng và Niệm Vô Cực.

- Không được.

Tử Huân công chúa nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng:

- Một mình ngươi không phải là đối thủ của hai người bọn họ, không bằng để ta tới kìm chế Niệm Vô Cực, ngươi đi giết chết Tào Hằng. Ta chắc hẳn có thể ngăn cản hắn được mười chiêu, trong vòng mười chiêu, nếu ngươi có thể giết chết Tào Hằng, ta còn có một đường sống, bằng không cũng chỉ có thể bóp nát ngọc bài truyền tống.

Tần Trần khẽ cười:

- Ngươi yên tâm, một mình ta đối phó với hai người bọn họ chưa chắc đã không được, ngươi nghe ta, đi giết đệ tử còn lại của Đại Ngụy quốc, Tào Hằng và Niệm Vô Cực cứ giao cho ta là được rồi.

Tần Trần vừa dứt lời lại dựng thẳng trường kiếm lên, bỗng nhiên chém về phía Tào Hằng.

- Ừ? Muốn ra tay với ta à? Ngươi quá ngây thơ rồi.

Tào Hằng không kinh sợ mà còn lấy làm vui mừng:

- Niệm Vô Cực, ngươi hạ Tử Huân trước, sau đó tới giúp ta đối phó với tiểu tử này.

Ma Long Thương trong tay quấy mạnh, biến thành một luồng gió xoáy khủng khiếp, trực tiếp đâm về phía Tần Trần.

- Khà khà khà, cũng được.

Niệm Vô Cực cười lạnh.

Điều đám người Tần Trần có thể nghĩ tới, đám người Niệm Vô Cực cũng có thể nghĩ đến, giải quyết Tử Huân trước lại đi giải quyết Tần Trần cũng là một cách hay.

Niệm Vô Cực lắc người giống như quỷ mỵ, bắn về phía Tử Huân.

- Đối thủ của ngươi là ta.

Tần Trần cười lạnh, tay phải nhấc lên, vèo vèo vèo, ba tia sáng màu đen từ tay phải hắn chợt bắn ra, lao thẳng đến mặt của Niệm Vô Cực.

- Cái gì?

Niệm Vô Cực vô cùng kinh ngạc, vung quyền chống đỡ, ầm ầm ầm, ba tia sáng màu đen đồng thời bị quét bay, nhưng ba tia này lập tức di chuyển trong không trung rồi nhanh chóng lao đến chỗ hắn.

- Tiểu tử thối, ngươi làm sao có thể nắm giữ được chân bảo của bản thiếu tông chủ, không có khả năng.

Sau khi nhìn thấy rõ ràng đó rốt cuộc là vật gì, Niệm Vô Cực tức muốn nổ phổi.

Ba tia sáng này không phải gì khác, chính là phi đao chân bảo của hắn.

Nhưng dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra, phi đao chân bảo của hắn vừa bị Tần Trần cướp đi, tự nhiên lại có thể bị thi triển thành thạo, căn bản không có khả năng này.

Trước đây, khi hắn vừa nhận được phi đao chân bảo này đã tốn nửa tháng mới hoàn toàn luyện hóa được ba ngọn phi đao, sau đó, hắn lại tốn ba tháng mới khống chế thành thạo phi đao chân bảo này, khiến nó trở thành một phần thân thể mình, chỉ đâu đánh đó.

Nhưng hôm nay, Tần Trần mới cướp được chân bảo của hắn bao lâu? Lại có thể tùy ý điều khiển thi triển, hoàn toàn vượt qua nhận thức của Niệm Vô Cực.

Điều càng làm cho Niệm Vô Cực chấn động vẫn là uy lực của phi đao chân bảo này.

Uy lực phi đao chân bảo không có liên quan gì với gì khác, chỉ có liên quan tới lực huyết mạch của người thi triển lực tinh thần.

Phi đao chân bảo của hắn có uy lực kinh người, nhưng cũng chỉ có thể tùy ý chém giết võ giả Thiên cấp sơ kỳ, đối mặt với võ giả Thiên cấp trung kỳ cũng chỉ giữ được ưu thế nhất định trên phương diện linh hoạt mà thôi.

Nhưng bây giờ, Tần Trần điều khiển phi đao chân bảo cuối cùng lại làm cho hai tay hắn tê dại, gần như không chống đỡ được, rõ ràng uy lực còn mạnh hơn hắn điều khiển một bậc. Điều này làm cho Niệm Vô Cực bị đả kích lớn, đồng thời cũng cảm thấy khó có thể tin nổi.

- Vèo vèo vèo!

Lúc này, thanh phi đao chân bảo không ngừng bay qua, từ các góc độ xảo quyệt lướt tới, làm cho Niệm Vô Cực liên tục lui về phía sau.

Đồng thời, trong tay Tần Trần cầm thanh kiếm rỉ chiến đấu với Tào Hằng.

Thấy cảnh tượng như vậy, Tử Huân đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức kịp phản ứng. Trên Thanh Anh Kiếm phóng ra ánh sáng sương mù màu xanh, bước chân lao nhanh về phía mấy đệ tử còn lại của Đại Ngụy quốc, trường kiếm vừa điểm ra đã biến thành ánh sáng màu xanh, trực tiếp đâm thủng cổ họng một thiên tài Đại Ngụy quốc.

Phụt phụt!

Máu tươi phun ra, thiên tài Đại Ngụy quốc trợn tròn hai mắt, khóe miệng có máu tươi tuôn ra, không còn sức lực ngã nhào trên đất.

Sau đó, Tử Huân lại lao về phía một thiên tài Đại Ngụy quốc khác.

- Đáng giận, gió cuốn mây tan!

Tào Hằng tức giận đến mức nổi trận lôi đình, trường thương màu đen hóa thành vòng xoáy rung trời, bao phủ về phía Tần Trần.

Vòng xoáy này cuốn ra, trong thiên địa đều không còn lại gì, chỉ còn có một vòng xoáy với bóng thương màu đen dường như có thể cắn nuốt tất cả này.

- Phá!

Tần Trần thản nhiên quát khẽ, sau đó thanh kiếm rỉ đâm vào trong vòng xoáy màu đen, nhẹ nhàng khuấy một cái. Ầm, vòng xoáy bóng thương khủng khiếp lập tức tan vỡ, bắn loạn ra bốn phương tám hướng, cắt nát đất đá và cây cối xung quanh.

Bịch bịch bịch.

Tào Hằng lùi lại mấy bước, trên mặt lộ vẻ kinh sợ.

- Không có khả năng.

Dưới huyết mạch Ma Xà của hắn gia tăng, uy lực Long Ma Thương của hắn kinh người, cho dù là một võ giả Thiên cấp trung kỳ cũng chưa chắc có thể ngăn cản được. Tần Trần chỉ là một võ giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, vì sao có thể dễ dàng nghiền nát nó như vậy?

- Long Ma bay trên trời!

Tào Hằng lại giận dữ gầm thét lên, trường thương trong tay đột nhiên phát ra một tiếng ngân dài, một con ma long hắc ám cực lớn phóng lên cao, nhe nanh múa vuốt, muốn cắn nuốt lấy Tần Trần.

- Có gì mà không có khả năng chứ, lại phá!

Tần Trần cười lạnh, một kiếm điểm lên mi tâm của con Ma Long tối tăm kia. Ầm một tiếng, Ma Long tối tăm với uy phong mạnh mẽ lại rên rỉ một tiếng, lập tức nổ tung ra, hóa thành bột mịn.

- Làm sao có thể?

Trong lòng Tào Hằng bị đả kích cực lớn, mắt trợn trừng và phun ra một búng máu.

Hắn làm sao biết được, công kích của hắn đối phó với người khác có thể còn hữu hiệu, nhưng ánh mắt quan sát của Tần Trần đạt tới mức nào, có thể dễ dàng nhìn thấu sơ hở trong chiêu thức của Tào Hằng, từ đó nghiền nát công kích của hắn.

- Ta không tin, tu vi của ngươi không bằng ta lại có thể đánh bại ta.

Vào giờ phút này, Tào Hằng vẫn còn chưa tin vào sự thật trước mắt, nổi giận gầm lên một tiếng và nhào tới.

- Cẩn thận.

Đột nhiên, phía xa truyền đến tiếng la hét đầy khiếp sợ của Niệm Vô Cực.

Vèo vèo vèo!

Ba tia sáng màu đen từ phía sau đột nhiên lao tới, lấy ba góc độ xảo quyệt lần lượt bắn vào gáy, giữa lưng và thắt lưng của Tào Hằng.

Tào Hằng thầm khiếp sợ, vội vàng xoay người, Long Ma Thương hóa thành một vòng tròn.

Ầm ầm ầm!

Ba ngọn phi đao đều bị hắn quét bay ra ngoài.

Chỉ là không đợi hắn thở ra một hơi, phụt phụt, Tần Trần đột nhiên đâm ra một kiếm, kiếm quang sắc bén dường như xuyên qua không trung, lập tức đâm vào giữa lưng của Tào Hằng, đâm xuyên qua cơ thể hắn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️