Vẻ mặt Úy Trì Thành hưng phấn nói:
- Ha ha ha, Tiêu Chiến, tại sao lại là đệ tử của Đại Tề quốc ngươi, lần này Đại Tề quốc ngươi rốt cuộc phái ra bao nhiêu rác rưởi tới tham gia sơ tuyển vậy?
- Uất Trì Hầu gia, không cần phải gấp, ta đã tính qua, Đại Tề quốc ít nhất vẫn có gần một nửa rác rưởi chưa bị đào thải, tiếp theo, còn có thể có không ít đâu.
Lăng Trung của Quỷ Tiên phái cũng mở miệng cười to, trong âm thanh đầy vẻ đắc ý.
- Bạch Tĩnh, Hoàng Triển, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Chiến lười để ý tới giễu cợt của hai người, vừa cứu chữa, vừa hỏi thăm.
- Tiêu Chiến đại nhân, là Niệm Vô Cực của Quỷ Tiên phái, còn có Tào Hằng Tam vương tử của Đại Ngụy quốc...
Vẻ mặt Bạch Tĩnh sốt ruột, lúc này nói sơ qua về tình huống mình gặp phải:
- Bây giờ Tử Huân công chúa và Tần Trần còn bị vây khốn ở bên trong.
- Cái gì?
- Niệm Vô Cực còn có Tào Hằng à?
Vẻ mặt Tiêu Chiến vô cùng kinh ngạc.
Niệm Vô Cực là đệ tử thiên tài hiếm có đã đột phá Thiên cấp trung kỳ, vốn lấy tu vi của Tử Huân, chỉ cần không gặp phải Niệm Vô Cực thì muốn thông qua lần sơ tuyển này sẽ dễ dàng như trở bàn tay, nhưng không ngờ được lại có thể gặp phải Niệm Vô Cực.
Điều càng làm cho Tiêu Chiến phẫn nộ là trong tay Niệm Vô Cực còn có trận pháp phong tỏa không gian.
- Lăng Trung, Úy Trì Thành, đệ tử của thế lực lớn hai người các ngươi thế mà lại mang theo trận pháp phong tỏa không gian bước vào nơi sơ tuyển, rốt cuộc ý của các ngươi muốn thế nào? Các ngươi tính một lưới bắt hết thiên tài của các thế lực lớn chúng ta sao?
Tiêu Chiến chợt quát một tiếng, căm tức nhìn hai người, trong mắt như phun ra lửa giận.
Cạnh tranh công bằng, cho dù đệ tử bị giết, Tiêu Chiến hắn cũng sẽ không nói gì, nhưng đối phương tự nhiên sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy, điều này căn bản là không tính để cho đệ tử của Đại Tề quốc còn chút đường sống nào.
- Trong tay của Niệm Vô Cực không ngờ có có thể cờ trận phong tỏa không gian?
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
- Cứ như vậy, chỉ cần gặp phải đệ tử của bọn họ, căn bản hoàn toàn không còn đường sống.
- Điều này rốt cuộc có phải là sự thật không vậy?
Trong giây lát, đám người ồ lên, bàn tán xôn xao.
Đâu không chỉ là chuyện riêng của Đại Tề quốc, còn liên quan đến tất cả thế lực ở đây.
Dù sao, Niệm Vô Cực có thể lợi dụng cờ trận này bao vây tấn công đệ tử của Đại Tề quốc, cũng có thể bao vây tấn công đệ tử của bọn họ.
Bên phía Đại Lương quốc, vẻ mặt Vi Thiên Minh trầm xuống:
- Lăng Trung, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
- Các vị, đây chỉ là hành vi của riêng một mình Niệm Vô Cực, không liên quan tới Quỷ Tiên phái ta!
Lăng Trung lắc đầu nói.
- Không liên quan tới Quỷ Tiên phái ngươi à? Dựa vào thằng nhãi ranh con Niệm Vô Cực này có thể nhận được cờ trận như vậy sao?
Tiêu Chiến gầm lên phẫn nộ, rõ ràng là Quỷ Tiên phái gây ra, còn mở miệng nói dối.
- Ta cũng không biết. Có lẽ là bản thân Thiếu tông chủ nhận được trận bàn từ một di tích nào đó cũng không chừng. Hơn nữa, trong quy tắc sơ tuyển có nói cấm sử dụng cờ trận không gian sao? Nếu không cấm, các vị làm sao lại tới chỉ trích ta?
Lăng Trung nói.
Mọi người nghẹn lời, ngơ ngác nhìn nhau.
Thật vậy, trong quy tắc sơ tuyển tuyệt đối không có nói cấm sử dụng trận pháp, dù sao, trận pháp cũng là một trong những thực lực của một võ giả, nhưng loại trận bàn ngăn cấn võ giả truyền tống ra, lại khiến người khác không cách nào chịu được.
Trên một điểm này, mọi người cũng không có tư cách chỉ trích.
- Hừ.
Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào đài cao truyền tống, trong mắt lộ vẻ lo lắng.
Dựa theo cách nói của đám người Bạch Tĩnh, trước đó Tần Trần đã phá hủy trận pháp, dưới tình huống bình thường, nếu như Tử Huân không địch lại, tất nhiên sẽ truyền tống ra.
Nhưng cho tới bây giờ đã cách thời điểm đám người Bạch Tĩnh chạy trốn gần nửa nén hương, Tử Huân và Tần Trần vẫn không xuất hiện, hắn không khỏi cảm thấy không ổn.
- Không cần đợi thêm nữa, đến bây giờ hai người này còn chưa đi ra, chắc chắn đã chết ở bên trong rồi. Chà chà, đây chính là hai vị thiên tài bước vào lễ Huyết Linh Trì tẩy rửa đấy. Nghe nói một vị trong đó còn là công chúa của Đại Tề quốc, thật sự làm cho người ta đau lòng.
Úy Trì Thành nhìn thấy dáng vẻ lo lắng này của Tiêu Chiến thì giả vờ giả vịt, trong lòng lại vô cùng vui sướng.
Tiêu Chiến trợn trừng mắt, gầm hét lên:
- Úy Trì Thành, nếu Tử Huân công chúa xảy ra vấn đề ở bên trong gì, Đại Ngụy quốc ngươi đừng mơ sống tốt.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, các cường giả của thế lực lớn đều im lặng.
Nếu công chúa của Đại Tề quốc thật sự chết ở nơi sơ tuyển, tất nhiên sẽ gây ra một lần rung chuyển mãnh liệt, thậm chí còn phá tan tất cả bố cục của Tây Bắc.
Trong nơi sơ tuyển.
- Tiểu tử thối, ngươi lại dám phá hủy cờ trận của bản thiếu tông chủ, hôm nay ngươi đừng mong sống sót rời đi được.
Thấy rõ cờ trận bị phá hỏng, Bạch Tĩnh và Hoàng Triển đã chạy trốn, Niệm Vô Cực nổi trận lôi đình, toàn thân có sát cơ sôi trào, hắn tung người nhảy lên, đánh ra trăm quyền về phía Tần Trần.
- Quỷ khóc thần gào!
Ầm ầm!
Trong bầu trời bị quyền uy càn quét, quyền ảnh không ngừng tập trung đầy trời, cuối cùng tự nhiên hình thành một bóng đen giống như mặt quỷ, há to cái miệng khổng lồ, muốn cắn về phía Tần Trần.
- Tật Phong Kiếm Quyết, phá!
Tần Trần lui về phía sau, trên thanh kiếm rỉ có kiếm khí chói lòa phát ra, ép vỡ bóng đen mặt quỷ kia. Ầm ầm ầm, bóng đen đầy trời rơi xuống đất, lập tức phát ra tiếng nổ lớn mãnh liệt.
- Thật sự có tài, đáng tiếc vẫn phải chết.
Năm lần bảy lượt không làm gì được một võ giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, Niệm Vô Cực hoàn toàn tức giận, trên thân đột nhiên tràn ngập ra một ma khí màu đen, khí tức đang lập tức tăng lên, lại đánh về phía Tần Trần.
Một bên kia, Tử Huân công chúa đang giao đấu cùng Tào Hằng lại không ngừng lùi lại.
Vèo!
Ma Long Thương màu đen giống như một con Ma Long màu đen, quấy đảo hư không, không ngừng ép Tử Huân công chúa.
Tử Huân công chúa liên tục lui về phía sau, chống đỡ một cách khó nhọc.
- Ma Xà Thổ Tín!
Đột nhiên, tay trái của Tào Hằng biến thành màu đen, phát ra mùi tanh ngọt, đánh một chưởng về phía vai bên phải của Tử Huân công chúa phía.
Vẻ mặt Tử Huân công chúa chợt biến đổi, vội vàng nghiêng người tránh né.
Nhưng Tào Hằng hình như sớm đã dự đoán được nàng sẽ có hành động này, bàn tay một lần, cuối cùng kéo dài qua không trung gần một tấc, lướt qua vai của Tử Huân công chúa.
Phụt phụt!
Có máu tươi tràn ra, vai của Tử Huân công chúa bị móng tay của Tào Hằng cào ra một vết thương.
Ban đầu máu này còn đỏ tươi, nhưng chớp mắt đã biến thành màu đen.
- Có độc!
Bên vai Tử Huân lập tức tê dại, đầu óc choáng váng, trong lòng mơ hồ buồn nôn.
Vết rạch bên vai có một khí đen không ngừng tràn ngập ra, rất nhanh đã bao phủ cánh tay phía bên phải.
Trong lòng nàng cả kinh, vội vàng lấy ra một viên đan dược giải độc và nuốt vào, vội vàng lui về phía sau.
- Ha ha, muốn tránh à, nàng tránh được sao?!
Tào Hằng cười to, nhanh chóng xông tới, Long Ma Thương màu đen mang theo lực xoáy, nhanh chóng bắn ra, đâm về phía vai của Tử Huân, muốn ghim nàng vào trên tảng đá lớn cách đó không xa.
Đúng lúc này, Tần Trần đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tử Huân, trong tay cầm thanh kiếm rỉ, một kiếm đâm về phía mi tâm của Tào Hằng.
Tào Hằng chợt kinh ngạc, không chú ý tới việc ra tay với Tử Huân nữa, Long Ma Thương màu đen lại cuốn tới, quét về phía Tần Trần.
Ầm!
Thương kiếm giao kích, Tào Hằng rên lên một tiếng, khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi, thân hình chợt lui lại hơn mười thước.
- Đáng giận, sao thực lực của tiểu tử này lại mạnh như vậy?
Vẻ mặt Tào Hằng khó coi, trong lòng phiền muộn.
Rõ ràng tên này đang giao đấu với Niệm Vô Cực Thiếu tông chủ, còn có thừa sức lực để mắt tới bên này.