Phải biết rằng, Niệm Vô Cực lại là võ giả Thiên cấp trung kỳ, cho dù mất đi phi đao, làm sao có thể e ngại một võ giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong?
- Ầm!
Găng tay và kiếm quang va chạm vào nhau, hai người đồng thời lui về phía sau.
- Làm sao có thể như vậy được?
Cảm nhận tay phải có phần tê dại, vẻ mặt Niệm Vô Cực chấn động.
- Chân khí của ngươi làm sao có thể hùng hậu như vậy được?
Hắn lại là cường giả Thiên cấp trung kỳ, Tần Trần mới là Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, theo lý thì chất lượng và cường độ chân khí của Tần Trần chắc hẳn chỉ mạnh bằng một phần chân khí của hắn.
Nhưng lúc trước, cường độ chân khí của Tần Trần không ngờ hoàn toàn không yếu hơn hắn, làm cho hắn rất chấn động.
Đổi lại thành võ giả Thiên cấp trung kỳ bình thường, chắc hẳn đã bị một kiếm của Tần Trần đánh cho thương nặng.
- Thiên tài của Quỷ Tiên phái chẳng qua cũng chỉ như vậy!
Tần Trần cười nói.
Gương mặt Niệm Vô Cực dữ tợn:
- Ngươi chẳng qua chỉ ngăn cản được một quyền của bản thiếu chủ đã đắc ý, vừa rồi chỉ là ta nhất thời sơ suất, bây giờ cuộc chiến đấu vừa mới bắt đầu thôi.
Sau hai từ "bắt đầu", Niệm Vô Cực bỗng nhiên lắc người, lao về phía Hoàng Triển. Ầm, hắn đá vào trên một tảng đá cao chừng nửa người lớn, cả tảng đá bay ra, giống như ra đạn pháo.
Hoàng Triển vốn đã bị cường giả Đại Ngụy quốc bao vây tấn công, lập tức hoảng sợ, đứng trước nguy cơ hắn vội vàng nhảy lùi lại, cố gắng chém tảng đá lớn kia thành hai mảnh. Rắc, tảng đá tách ra, bắn về hai phía, Hoàng Triển phun ra một búng máu, vẻ mặt mệt mỏi.
Chỉ một chiêu, hắn đã bị thương nặng.
Sau đó Niệm Vô Cực lao về phía Bạch Tĩnh, vẻ mặt dữ tợn dùng thiết trảo màu đen chộp về phía đối phương.
- Phong Chi Miểu Miểu!
Tần Trần nhíu mày, thân hình sáng như điện, trường kiếm chớp hiện kiếm quang chẳng khác nào một cơn gió mát, đâm về phía sau lưng Niệm Vô Cực.
Trường kiếm sắc bén chợt bắn kiếm quang, Niệm Vô Cực chỉ cảm thấy một nguy cơ mãnh liệt truyền đến, vội vàng xoay người đánh ra một quyền.
Ầm!
Quyền kiếm va chạm, Niệm Vô Cực bay ra ngoài, thuận thế đánh Bạch Tĩnh một chưởng.
Chưởng phong mãnh liệt cuốn ra, cho dù cách hơn mười thước, Bạch Tĩnh vẫn rên lên một tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi, mắt thấy đã sắp không chịu nổi.
- Hừ, phá trận của ngươi trước đã.
Tần Trần lao sáng bên cạnh.
Niệm Vô Cực có tu vi cực cao, nếu cứ mặc cho hắn quấy rầy như thế nữa, mình không có việc gì, nhưng Bạch Tĩnh và Hoàng Triển tất nhiên sẽ nguy hiểm, bởi vậy phải phá hỏng trận pháp giam cầm không gian, để cho đám người Bạch Tĩnh rời đi đã.
- Ha ha ha, trận này chính là do phụ thân ta đặc biệt tìm đại sư trận pháp để tạo ra, dựa vào ngươi cũng muốn phá vỡ à?
Niệm Vô Cực cười lạnh, đầy vẻ tự tin.
Trận pháp giam cầm không gian này là do phụ thân hắn tốn rất nhiều sức lực mới tìm kiếm được, chính là trận pháp tứ giai, cho dù là hội trưởng nghiệp đoàn Trận Pháp Sư của Đại Tề quốc đến đây, trong lúc nhất thời cũng chưa chắc có thể phá giải được. Chỉ dựa vào Tần Trần thì quả thực là mộng tưởng hão huyền.
- Cơ hội tốt, nhân lúc tiểu tử này phá trận, phế bỏ mấy đệ tử của Đại Tề quốc trước đã.
Niệm Vô Cực cười dữ tợn, đang chuẩn bị ra tay thì bỗng nhiên biến sắc.
- Ầm!
Chỉ thấy Tần Trần đột nhiên đâm một kiếm về phía vị trí nào đó của núi rừng, kiếm quang hiện lên, hư không tự nhiên hiện lên một lá cờ trận, ở dưới kiếm quang của Tần Trần, lá cờ trận kia lập tức nổ nát.
Sau đó, Tần Trần lại hung bạo lao về phía một góc núi rừng khác, đồng thời quát khẽ:
- Tử Huân công chúa, Bạch Tĩnh, Hoàng Triển, chờ ta bổ ra cờ trận thứ hai, mấy người lại bóp nát ngọc bài đi trước!
Niệm Vô Cực cực kỳ hoảng sợ:
- Người này làm sao biết được vị trí cờ trận chứ?
Hắn bày cờ trận là căn cứ vào bản chép tay của vị đại sư trận pháp kia để lại. Vị đại sư kia đã từng nói, một khi trận pháp giam cầm được tạo thành, cho dù là đại sư trận pháp tứ giai, trong lúc vội vàng cũng chưa chắc có thể tìm ra vị trí cờ trận, cho nên trước đó Niệm Vô Cực mới đầy tự tin.
Nhưng không ngờ được, Tần Trần thoáng cái lại tìm ra vị trí cờ trận thứ nhất, đồng thời, còn đang ra tay với cờ trận thứ hai, một khi để cho hắn phá vỡ cờ trận thứ hai, tất cả không gian bị phong tỏa lập tức mở ra, đám người Tần Trần hoàn toàn có thể lợi dụng ngọc bài truyền tống để chạy trốn.
- Ta tuyệt đối không cho phép.
Dưới chấn động mãnh liệt, Niệm Vô Cực vội vàng tiến tới chặn đường nhưng không kịp nữa. Phụt phụt, kiếm quang hiện lên, cờ trận thứ hai giấu ở trong núi rừng cũng bị một kiếm của Tần Trần chém nổ.
Trong phút chốc, tất cả núi rừng lập tức chấn động, ngay sau đó là một khí tức không gian vừa lóe lên đã biến mất.
- Cản bọn họ lại.
Niệm Vô Cực vô cùng kinh ngạc, vội vàng xoay người phẫn nộ gầm lên.
Lại muộn rồi.
Khi Tần Trần vừa chém nát cờ trận thứ hai, Bạch Tĩnh và Hoàng Triển lập tức cùng bóp nát ngọc bài truyền tống.
Ong ong!
Hai đường ánh sáng trắng bao phủ hai người, mấy võ giả Đại Ngụy quốc giận dữ gầm thét lên xông tới, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người biến mất ở trong núi rừng, bị truyền tống ra ngoài.
Lúc này, một đám người đang lẳng lặng chờ đợi ở bên ngoài nơi sát hạch rèn luyện.
Vẻ mặt bọn họ không chút sợ hãi nhưng trong lòng lại mỗi người đều vô cùng khẩn trương.
Bây giờ đã qua ba ngày từ lúc sơ tuyển sát hạch bắt đầu.
Trong ba ngày này, không ngừng có người bị truyền tống ra, tính sơ qua đã có hơn nửa số người bị đào thải.
Gần một nửa số người còn lại tuy còn ở trong nơi sơ tuyển, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ nhất định có thể thông qua sát hạch.
Trong đó, có người không có cách nào thu thập đủ nguyên liệu, cuối cùng bị loại, cũng sẽ có người chết ở trong nơi sơ tuyển, lại không có tin tức.
Tiêu Chiến lo lắng nhất vẫn là loại thứ hai.
Trong ba ngày trước đó, không ngừng có đệ tử của Đại Tề quốc bị loại, mỗi người đều máu tươi đầm đìa, trải qua cuộc chém giết khốc liệt.
Vừa hỏi mới biết được, bọn họ đều là bị đệ tử của Đại Ngụy quốc và Quỷ Tiên phái bao vây tấn công, cuối cùng may mắn chạy trốn.
Điều này làm cho Tiêu Chiến lo lắng buồn phiền.
Cuộc thi đấu năm nước lần trước chỉ là giao phong với Đại Ngụy quốc, đã có nhiều đệ tử chết như vậy, lần này lại thêm một Quỷ Tiên phái không kém gì Đại Ngụy quốc, kết cục sẽ như thế nào?
Đặc biệt là cho tới bây giờ, tám thiên tài bước vào Huyết Linh Trì còn chưa có một người nào bị đào thải.
Điều này làm cho Tiêu Chiến vừa chờ mong, vừa khẩn trương.
Chờ mong là lấy thực lực của tám thiên tài này, chỉ cần không bị đào thải, tất nhiên có thể thông qua sát hạch, khẩn trương lại là mấy người bọn họ ở bên trong có thể cũng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn hay không?
So sánh với Tiêu Chiến lo lắng không yên, Úy Trì Thành của Đại Ngụy quốc và Lăng Trung của Quỷ Tiên phái lại vô cùng nhàn nhã.
Mỗi khi có đệ tử của Đại Tề quốc bị trọng thương truyền tống ra, hai người đều mở miệng giễu cợt, tâm tình vô cùng sung sướng.
Oong!
Lúc này, trên đài cao truyền tống lại có ánh sáng trận pháp sáng lên, thu hút ánh mắt của mọi người.
- Lần này sẽ là đệ tử của thế lực nào bị ép đào thải vậy?
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua, trong lòng Tiêu Chiến lại hồi hộp.
Trong khoảng thời gian này, Đại Tề quốc hắn ít nhất chiếm một nửa số đệ tử bị truyền tống ra, lần này sẽ không phải cũng vậy chứ?
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, lại nghe bịch bịch hai tiếng, hai người một nam một nữ rơi xuống đài cao, toàn thân đầy máu tươi đầm đìa.
- Bạch Tĩnh, Hoàng Triển...
Diêm Hoài kinh ngạc kêu lên một tiếng, vội vàng xông tới, đón hai người xuống, đồng thời có y sư nhanh chóng tiến lên, tiến hành trị liệu.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
- Lại là đệ tử của Đại Tề quốc?
- Đây đã là người thứ mấy?
- Chà chà, lần này Đại Tề quốc cũng quá xui xẻo, đắc tội một Đại Ngụy quốc đã đủ chật vật, bây giờ lại đắc tội Quỷ Tiên phái, đệ tử còn có thể có đường sống sao?
Cường giả của các thế lực khác hoặc giễu cợt, hoặc thương hại, hoặc làm trò nhìn Tiêu Chiến và Diêm Hoài, các loại thần thái đều không phải là trường hợp cá biệt.