- Lại là một loại chiến trận.
Tần Trần nhíu mày.
Chiến trận là một loại trận pháp chiến đấu có thể tập hơn chân khí của hơn võ giả, bình thường có thể phát ra một hiệu quả lớn hơn một cộng một bằng hai.
Mấy tên đệ tử Quỷ Tiên phái này vốn có tu vi đều là Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, nhưng được chiến trận này gia tăng, mấy người liên thủ, không ngờ phóng ra áp lực có thể tương đương với cường giả Thiên cấp.
- Hừ, tiểu tử, ngươi có thể chết ở dưới chiến trận của chúng ta, đó là vinh hạnh của ngươi.
Một võ giả Quỷ Tiên phái cười lạnh nói.
Đối phó với một mình Tần Trần mà Thiếu tông chủ lại có thể bảo bọn họ thi triển chiến trận, khó tránh khỏi tài lớn dùng vào việc nhỏ.
- Chết!
Quát khẽ một tiếng, mấy người liên thủ, một chân khí cuồn cuộn trút về phía Tần Trần.
Tần Trần nhẹ nhàng tránh, một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất dưới chân chia năm xẻ bảy, xuất hiện một cái hố to, bụi bặm cuốn lên.
Hả? Tránh thoát à?
Mấy người kinh ngạc, sau đó lại ra tay.
Ầm ầm ầm!
Ánh sáng chói mắt bắn ra bốn phía, Tần Trần lập tức bị bao phủ trong đó.
Ở dưới sự gia tăng của chiến trận này, mấy người ra tay giống hệt nhau, không ngờ trở thành một khối, mỗi lần tấn công đều tập trung tất cả sức lực, mỗi lần phòng ngự cũng sẽ bị chia sẻ đến trên thân của mỗi một người.
Có thể nói, trừ khi là ưu thế tuyệt đối, người bình thường căn bản không có cách nào phá được chiến trận như vậy.
Mà trong lúc Tần Trần chống đỡ, đồng thời mấy đệ tử còn lại bắt đầu phát động công kích mạnh mẽ với mấy người Bạch Tĩnh.
Phụt phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra, tu vi của mấy người Bạch Tĩnh vốn không cao, trước đó lại tốn không ít chân khí, trong nháy mắt đã lại bị thương.
Đặc biệt là Lữ Phong, trên thân lại thêm mấy vết thương, đã mất nửa cái mạng.
- Đáng giận.
Lữ Phong thầm bất đắc dĩ, sao mình lại xui xẻo như vậy, hắn không khỏi oán hận liếc nhìn Tần Trần.
Nếu không phải trước đó khi đối chiến với Thiết Bối Minh Lang, Tần Trần hãm hại hắn, hắn cũng sẽ không bị thương nặng, đến bây giờ chưa được khôi phục, sao có thể mới đó đã không kiên trì nổi.
Vào giờ phút này, Lữ Phong đổ nguyên nhân khiến mình bị thương cho Tần Trần, hận không thể lập tức giết hắn.
- Nếu tiếp tục như thế nữa, ta chắc chắn sẽ chết, phải trốn thôi.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, trên thân Lữ Phong đột nhiên hiện lên hai ánh sáng hoa văn, lực huyết mạch nhị phẩm bạo phát đến mức tận cùng, hắn lắc người lao ra khỏi chiến trường, lao ra ngoài mà không quay đầu lại.
Ngọc bài truyền tống mất đi hiệu quả, nhưng ít ra còn có thể trốn, không phải sao?
Giờ phút này, tốc độ của hắn được kích phát đến mức cao nhất, làm cho đám người Bạch Tĩnh đều thất kinh, không ngờ được Lữ Phong lại còn có thể phát ra lực lượng đáng sợ như thế.
Về phần hai đệ tử vốn bao vây tấn công hắn cũng cảm thấy kinh hãi, chờ tới lúc kịp phản ứng, Lữ Phong đã nhanh lao ra khỏi rừng núi này.
- Thành công rồi.
Tiến vào rừng cây, trong lòng Lữ Phong mừng như điên.
Trên thực tế, từ khi cuộc chiến đấu bắt đầu, hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần bỏ trốn, bởi vậy trong lúc chiến đấu, hắn vừa đánh vừa lui, lợi dụng cuộc chiến đấu của Tử Huân công chúa và Tần Trần để thu hút sự chú ý của đối phương, khi đã lùi đến sát ngoài trận chiến, lúc này mới có thể lập tức rời khỏi chiến trường.
- Muốn chạy à?
Niệm Vô Cực vẫn quan tâm tới tình hình cuộc chiến, nhìn thấy Lữ Phong chạy trốn thì nhếch mép cười lạnh, đồng thời trong tay lập tức xuất hiện một thanh phi đao màu đen, ngón tay rung lên, vù một tiếng, phi đao lập tức đi tới phía sau lưng Lữ Phong.
Cái gì?
Lữ Phong giật mình kinh ngạc, xoay người muốn vung kiếm chống đỡ.
Nhưng thanh phi đao này có tốc độ quá nhanh, vù một tiếng đã trực tiếp xuyên qua đầu của Lữ Phong, lưu lại một lỗ máu.
Sau khi thanh phi đao này giết chết Lữ Phong, cuối cùng còn quanh quẩn trên không trung một vòng, mới trở về trong tay của Niệm Vô Cực.
- Lữ Phong!
đám người Hoàng Triển phát ra tiếng kêu kinh ngạc, trong mắt đầy tuyệt vọng.
Lúc trước ở dưới sự công kích của đàn Thiết Bối Minh Lang người tiểu đội bọn họ cũng chưa chết, bây giờ thật sự bắt đầu có người chết rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng mấy người không khỏi tuyệt vọng.
Giờ phút này, tất cả mọi người quay đầu lại, nhìn về phía Tần Trần, trong nguy nan trước đó là Tần Trần ra tay cứu vớt mọi người, bây giờ, Tần Trần còn có thể tiếp tục đại phát thần uy sao?
Trong chiến trận, chỉ thấy Tần Trần ở dưới sự tấn công của mấy đệ tử Quỷ Tiên phái, không ngừng xuyên qua, hình như cũng không thoát ra khỏi vị trí chiến trận này được.
Mọi người thở dài một tiếng, buông tha ảo tưởng của mình.
Xem ra là mình suy nghĩ quá nhiều, cho dù Trần thiếu có mạnh hơn nữa, làm sao có thể là đối thủ của nhiều cường giả Quỷ Tiên phái và Đại Ngụy quốc như vậy, Thiết Bối Minh Lang tuy mạnh mẽ, nhưng dù sao chỉ là súc sinh, nhưng đám người Niệm Vô Cực, mỗi người đều là hạng người có thủ đoạn độc ác.
Trước đó Trần thiếu có thể sáng tạo kỳ tích, không có nghĩa là bây giờ cũng có thể sáng tạo kỳ tích.
- Ầm!
Đột nhiên một tiếng kêu rên truyền đến. Cách đó không xa, Tử Huân công chúa lại bị Tào Hằng đánh trúng, khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi.
- Hì hì hì, Tử Huân công chúa đừng phản kháng nữa, bất kể nàng phản kháng thế nào, cũng nhất định phải chết ở đây, còn không bằng cố gắng theo chúng ta. Chà chà chà, đến lúc đó mấy người chúng ta bảo đảm sẽ làm cho nàng sung sướng như thần tiên, tại sao lại không làm? Hì hì hì.
Vẻ mặt Tào Hằng dâm đãng, đê tiện, cười dữ tợn.
- Súc sinh.
Gương mặt Tử Huân công chúa lạnh lùng, tức giận đến mức run.
- Chúng ta liều mạng với các ngươi.
Bạch Tĩnh và Hoàng Triển cũng nổi giận gầm lên một tiếng, từng người thi triển huyết mạch, liều mạng chém giết với mấy võ giả Đại Ngụy Quốc này.
Dù sao ngọc bài truyền tống đã mất đi hiệu lực, đánh lại đánh không nổi, nếu đã chắc chắn phải chết, vậy còn không bằng liều mạng chém giết, có thể lời được mạng nào hay mạng đó.
- Chỉ dựa vào mấy người các ngươi cũng muốn liều mạng sao?
Mấy võ giả Đại Ngụy quốc cười ha ha, tu vi của Bạch Tĩnh và Hoàng Triển quá thấp, cho dù là liều mạng, cũng chỉ có thể bị bọn họ đánh ép.
- Lữ Phong cũng quá sốt ruột, tiếp tục như thế, đám người Tử Huân công chúa đều sẽ nguy hiểm, mà thôi mà thôi, cho dù để lộ một chút cũng là bất đắc dĩ.
Nhìn thấy cục diện bây giờ, Tần Trần lắc đầu. Nếu hắn không ra tay nữa, đám người Tử Huân công chúa sẽ nguy hiểm.
- Tiểu tử, đấu với chúng ta mà ngươi còn dám phân tâm à?
Mấy võ giả Quỷ Tiên phái bao vây Tần Trần vốn đang liên thủ một lúc lâu vẫn không đối phó được vưới Tần Trần, trong lòng tất nhiên vô cùng phiền não, bây giờ thấy Tần Trần lại thở dài rồi lắc đầu, hình như căn bản không để ý tới tình cảnh của mình, bọn họ liền tức giận.
Cả đám mổi giận gầm lên một tiếng, người dẫn đầu vung chiến đao trong tay, uy lực tăng mạnh bao phủ lấy Tần Trần.
- Chỉ với chiến trận nát này mà cũng lấy ra, không thấy mất mặt xấu hổ sao?
Tần Trần cười giễu cợt, nếu quyết định để lộ, vậy cũng không sao.
Đối mặt với đòn tấn công của đối phương, hắn không tránh không né, trái lại bước về phía trái và lách qua.
Hắn lách qua như vậy vốn cũng không có gì, nhưng mấy võ giả Quỷ Tiên phái tạo thành chiến trận đang không ngừng chuyển động, chỉ một bước này, Tần Trần bỗng nhiên chen vào vị trí hết sức khó xử lý giữa mấy người, lập tức lại cắt đứt liên hệ chân khí giữa mấy người.
- Phụt!
Thật giống như quả cầu da xì hơi, uy lực ra chiêu của người dẫn đầu liền giảm xuống.
Vù!
Kiếm quang lóe lên, cổ của người kia xuất hiện một đường tơ máu, tròng mắt trợn trừng, một cái đầu bay lên cao.
- Sư huynh.
Trên mặt mấy võ giả Quỷ Tiên phái còn lại lập tức lộ vẻ khủng hoảng, giận dữ gầm thét lên.
- Không cần gấp, sẽ đến lượt các ngươi thôi.
Tần Trần cười khẽ, thân hình chớp hiện mấy cái, mỗi bước đi ra đều đặt chân ở vị trí hết sức kỳ lạ, tách liên hệ của mấy người.
Sau đó, kiếm quang chớp động, chỗ cổ họng của mấy người đồng thời phun ra máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ ngã xuống.