Ầm!
Trên trường kiếm màu xanh có kiếm khí chói lòa bạo phát, mang theo sát cơ lạnh lẽo, lần này, Tử Huân công chúa thật sự phẫn nộ rồi.
trong nháy mắt Nàng thi triển ra hết tu vi Thiên cấp sơ kỳ, mục đích là muốn trong vòng một chiêu giết chết người kia.
Chỉ là, không đợi trường kiếm của nàng bổ trúng đối phương, bỗng nhiên một bóng thương xẹt qua, ngăn cản chiêu kiếm của Tử Huân công chúa.
- Tử Huân công chúa, đối thủ của nàng là ta.
Tào Hằng nhếch mép cười tà, quan sát Tử Huân từ trên xuống dưới, nghĩ nếu như sau này một mỹ nhân như thế...
- Tào Hằng, ngươi đi tìm chết cho ta.
Tử Huân công chúa nổi giận, chân khí Thiên cấp sơ cấp phát động ra hết, một kiếm điên cuồng chém ra.
- Hì hì, nóng bỏng.
Tào Hằng cười dữ tợn, Long Ma Thương trong tay giống như một con rắn độc lập tức đẩy ra.
- Ầm!
Long Ma Thương và Thanh Anh Kiếm va chạm vào nhau, bắn ra từng tia lửa, đồng thời một lực lượng lạnh lẽo lan dọc theo trường kiếm kia, nhanh chóng tới gần cơ thể Tử Huân công chúa.
- Không tốt.
Tử Huân công chúa vô cùng kinh ngạc.
- Tố Nữ Công!
Tử Huân công chúa cố gắng phát động chân khí trong cơ thể, đánh tan lực lượng lạnh lẽo này.
Nhưng Tào Hằng đã xông đến, trường thương rung lên, lập tức biến thành hơn mười ảo ảnh, mỗi ảo ảnh đều giống như một con rắn độc âm u lạnh lẽo, quấn về phía cơ thể của Tử Huân công chúa.
- Lạc Anh Tân Phân!
Tử Huân công chúa cắn răng quát khẽ, trên trường kiếm màu xanh đột nhiên có hào quang phóng ra, đồng thời trong cơ thể nàng tràn ngập một lực huyết mạch khủng khiếp, trong nháy mắt, thực lực tăng lên gấp đôi.
Vô số kiếm khí giống như vô số bông hoa rụng xuống, bao phủ trời đất, cực kỳ lộng lẫy, càng tôn lên vẻ sang trọng của Tử Huân công chúa.
- Lực huyết mạch tam phẩm.
Tào Hằng mở miệng, trên mặt hoàn toàn không có vẻ gì kinh ngạc.
Sau đó, trong cơ thể hắn cũng tản ra một khí lưu màu đen, khí lưu tràn vào trong bóng thương, những bóng thương màu đen giống như rắn độc dường như sống lại, đánh nát kiến khí như hoa rụng khắp bầu trời kia.
Tử Huân công chúa biến sắc, lập tức muốn rút kiếm lui về phía sau, nhưng bóng thương quanh quẩn đến như giòi bám trên mu bàn chân, theo sát nàng, bất kể nàng né tránh thế nào, cũng không có cách nào né tránh được.
- Huyết mạch Ma Xà?
Tử Huân công chúa chấn động.
Tào Hằng cười nói:
- Không sai, chính là huyết mạch Ma Xà của Tào gia Đại Ngụy Quốc ta, hơn nữa còn là huyết mạch tam phẩm trong huyết mạch Ma Xà, có huyết mạch này, tương lai khả năng ta đăng cơ còn cao hơn đám đại ca ta rất nhiều, ngươi có thể lĩnh giáo được là vinh hạnh của ngươi.
Trong nụ cười dữ tợn, bóng thương càng sâu, cuối cùng ầm một tiếng, chiêu kiếm do Tử Huân công chúa thi triển đã bị nghiền nát, hoa rụng khắp bầu trời giống như tàn hoa phất phơ, bay tán loạn xung quanh.
Tử Huân công chúa rên rỉ một tiếng, sắc mặt trắng bệch, lui về phía sau.
- Đáng giận.
Nàng không cam lòng, nếu không phải lúc trước đối chiến với Thiết Bối Minh Lang vương khiến nàng tiêu hao quá nhiều chân khí trong cơ thể, cho dù đối phương có huyết mạch Ma Xà, cũng đừng mơ có thể dễ dàng tổn thương đến nàng, nhưng bây giờ...
Một chiêu đánh trúng, tâm tình Tào Hằng rất tốt, vẫn chưa thừa thắng xông lên, hắn cũng nhìn ra được Tử Huân công chúa chỉ là nỏ mạnh hết đà, vốn tưởng rằng sẽ khó giải quyết được, hiện tại xem ra, nàng bị mình đánh bại chỉ là vấn đề thời gian.
- Mấy người các ngươi còn không mau ra tay, bắt mấy tên này lại, nhớ kỹ, nam giết hết, nữ giữ lại.
Tào Hằng cười dữ tợn, phóng người lên chiến đấu với Tử Huân công chúa.
- Các huynh đệ, lên cho ta.
Võ giả của Đại Ngụy quốc cười dữ tợn, sau đó dẫn đầu xông về phía mấy người Tần Trần.
- Hì hì.
Trên mặt hắn cười dâm đãng, mục tiêu đầu tiên là Tần Trần.
- Tiểu tử, đi tìm chết đi.
Từ trong tay hắn đột nhiên bạo phát ra một đao khí màu đen, bổ về phía ngực Tần Trần, đao khí xé rách trời cao, phát ra một tiếng vù chói tai.
Mà mấy người khác cũng lần lượt xông về phía Hoàng Triển và Lữ Phong.
Về phần Niệm Vô Cực vẫn ung dung nhìn tất cả những điều này, không hề có ý định ra tay.
- Tần Trần cẩn thận.
Thấy rõ một đao này bổ tới, Bạch Tĩnh liền phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
- Ngươi cẩn thận, tránh qua một bên, người này cứ để ta giải quyết.
Sắc mặt Tần Trần không hề thay đổi, lắc người lại tránh thoát được đòn tấn công của đối phương vô cùng dễ dàng thoải mái.
Lúc này Bạch Tĩnh mới nhớ ra, Tần Trần là cường giả thậm chí có thể một kiếm giết chết cả Thiết Bối Minh Lang vương lần thứ hai cuồng hóa, có hắn ở đây, võ giả Đại Ngụy Quốc chưa chắc có thể giết chết bọn họ.
- Tiểu tử, không ngờ được ngươi thật sự có tài, có thể tránh được đao khí của ta, ha ha, tuy nhiên hãy dừng ở đây đi.
Võ giả Đại Ngụy Quốc hơi bất ngờ khi thấy Tần Trần có thể né tránh công kích của mình, khí thế trên người chợt tăng lên mức cao nhất, lại một đao bổ ra.
- Tiên Nhân Chỉ Đường!
Ầm!
Đao khí màu đen ngang dọc, tạo thành một rãnh dài hơn mười trượng ở trong núi rừng, đao khí đi qua nơi nào, đất đá cây cỏ nổ nát, giống như có gió bão cuốn qua.
- Chỉ với chút tu vi đó cũng muốn giết chúng ta à?
Tần Trần cười nhạo và tung người lên giống như một con đại bằng, phóng qua đao khí tấn công, một kiếm bổ xuống.
- Cái gì?
võ giả Đại Ngụy Quốc giật mình kinh ngạc, ngẩng đầu lại nhìn thấy một đường kiếm quang giống như tia chớp chợt lóe lên ở trước mắt hắn.
Hắn vừa định phản ứng nhưng đã muộn rồi, kiếm quang này nhanh như tia chớp, vừa lóe lên ở trong hư không đã biến mất.
- Phụt phụt!
Máu tươi bắn ra, võ giả Đại Ngụy Quốc che cổ họng của mình, mắt mở to, chiến đao trong tay leng keng rơi xuống đất, muốn che máu tươi tuôn ra.
Nhưng vô dụng, máu tươi không ngừng tràn qua kẽ tay hắn, cổ họng hắn phát ra tiếng ọc ọc rồi chậm rãi ngã xuống đất, trong ánh mắt đầy vẻ khủng hoảng.
- Một.
Tần Trần nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt nhìn sang võ giả khác.
Bá bá bá!
Thân hình hắn sáng như điện, xuyên qua trong đám người, hắn đi qua nơi nào đều có kiếm quang hiện lên, chỉ nghe những tiếng ôi a không ngừng bên tai, chớp mắt đã có ba gã võ giả chết ở trong tay hắn.
Tất cả đều bị một chiêu mất mạng.
- Sao?
Niệm Vô Cực của Quỷ Tiên phái đột nhiên trợn mắt nhìn quaa, nhíu mày.
- Tiểu tử này lại có thể thực lực không tệ?
Hắn vừa xuất hiện đã nhận ra Tần Trần, chính là thiếu niên ở lại cuối cùng trong Huyết Linh Trì.
Tuy cực kỳ bất mãn về Tần Trần, nhưng Niệm Vô Cực căn bản lười ra tay với một võ giả Địa cấp hậu kỳ như thế, hắn vốn tưởng rằng mấy tên thủ hạ của Tào Hằng lại có thể bắt hết đám người đối phương, ai biết chớp mắt một cái đã bị đối phương giết chết mấy mày như chém dưa thái rau.
- Thực lực của người này cũng không yếu hơn võ giả Thiên cấp sơ kỳ đỉnh phong bình thường.
Trong lòng Niệm Vô Cực thầm nghĩ, sau đó nói với mấy võ giả của Quỷ Tiên phái bên cạnh:
- Mấy người các ngươi thi triển chiến trận, bắt tiểu tử kia.
- Chiến trận? Thiếu tông chủ, không cần vậy chứ?
Mấy đệ tử của Quỷ Tiên phái không khỏi kinh ngạc.
- Bảo các ngươi đi thì đi đi.
Vẻ mặt Niệm Vô Cực trầm xuống.
- vâng!
Mấy tên đệ tử của Quỷ Tiên phái này không dám nhiều lời, đồng thời phi thân lên.
- Oong!
Năm người này đều có tu vi Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, nhưng khi hạ xuống bên cạnh Tần Trần, lập tức có một lực lượng thần bí tràn ra, bao phủ lấy Tần Trần.