Lưng Tử Huân công chúa và Bạch Tĩnh đổ mồ hôi lạnh, nhìn Tần Trần với ánh mắt cảm kích. Nếu không phải Tần Trần đúng lúc ôm hai người đi, với một đòn vừa rồi hai người cho dù không chết, cũng sẽ bị thương nặng.
- Ai?
Tử Huân công chúa hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía trước, sắc mặt lạnh lùng.
Trong núi rừng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua.
Nhưng đám người Tử Huân công chúa lại cảm nhận được một sát cơ nồng đậm mạnh mẽ.
- Ra đi, không cần tránh né nữa.
Tần Trần buông Tử Huân công chúa và Bạch Tĩnh ra, bình tĩnh nhìn về nơi nào đó phía trước.
- Ha ha ha, thật không ngờ nhận biết của các hạ tự nhiên nhạy bén như vậy, thế mà lại có thể phát hiện ra đòn tấn công của bản thiếu chủ, thật sự khiến bản thiếu chủ giật mình kinh ngạc.
Trong bóng tối, một giọng nói lạnh lùng truyền ra.
Sau đó, một đám người từ trong núi rừng đi ra, đó chính là Niệm Vô Cực thiếu chủ của Quỷ Tiên phái, ở bên cạnh hắn còn có Tam vương tử của Đại Ngụy quốc Tào Hằng cùng với rất nhiều thiên tài võ giả của Đại Ngụy quốc và Quỷ Tiên phái, tổng cộng có bảy, tám người.
Lúc này, những người này đều nhìn mấy người Tần Trần với vẻ thâm trầm, lạnh lùng, mơ hồ bao vây mấy người Tần Trần, phong tỏa tất cả đường lui.
Hai mắt Niệm Vô Cực nhìn Tần Trần, trong lòng vô cùng giật mình.
Bởi vì hắn có sự chuẩn bị mới ra tay đánh ra một đòn vừa rồi, hắn rất tự tin, ở trong cùng cảnh giới gần như không ai có thể né tránh một đòn chắc chắn phải chết này của hắn. Hắn vốn tưởng sau một đòn đánh xuống, mấy người Đại Tề quốc không chết cũng sẽ phải trọng thương.
Lại không ngờ bị tên trẻ tuổi nhất của Đại Tề quốc phát giác, đồng thời tránh khỏi.
- Là đám người Niệm Vô Cực.
Mấy người Tử Huân công chúa đột nhiên biến sắc, ai đó đều sợ hãi, trái tim giống như rơi xuống đáy vực.
- Ha ha, mấy vị không nghĩ tới sao?
Niệm Vô Cực nhếch mép cười tà, liếc nhìn thi thể của mấy con Thiết Bối Minh Lang trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc khác thường:
- Không ngờ mấy người lại còn có thể giết được nhiều Thiết Bối Minh Lang như vậy, thu hoạch không nhỏ nhỉ? Xem ra mấy người chúng ta rất may mắn đây.
Mấy người khác đều cười ha ha.
Nhiều Thiết Bối Minh Lang như vậy, cũng đủ cho mấy người trong bọn họ thông qua lần rèn luyện này, vừa có thể giết chết thiên tài của Đại Tề quốc còn có thể thông qua rèn luyện, đúng là một công đôi việc.
- Các ngươi muốn làm gì?
Sắc mặt Tử Huân công chúa trầm xuống, lạnh lùng nói.
- Muốn làm gì à? Ha ha, ha ha ha ha.
Tào Hằng nghe thấy Tử Huân công chúa nói vậy, không nhịn được cười ha hả, trong nụ cười đầy vẻ dâm tà:
- Ngươi nói xem chúng ta muốn làm gì?
- Tam vương tử điện hạ, không ngờ lần này gặp phải đệ tử Đại Tề quốc lại có hai mỹ nữ, một người trong đó còn là công chúa của Đại Tề quốc, đúng là lời lớn rồi.
Một võ giả Đại Ngụy Quốc có mắt tam giác không khỏi cười dâm, ánh mắt liếc nhìn Tử Huân công chúa, cuối cùng nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của nàng, cũng sắp chảy nước miếng rồi.
- Hừ.
Niệm Vô Cực hừ một tiếng.
Lúc này Tào Hằng lạnh lùng nhìn võ giả kia nói:
- Công chúa Đại Tề quốc mà ngươi có thể muốn à? Đây chính là để lại cho Niệm Vô Cực thiếu chủ. Nhưng các ngươi yên tâm, chờ Niệm Vô Cực thiếu chủ chơi xong, tất nhiên cũng sẽ để cho các ngươi thoải mái một chút. Hơn nữa nhìn nhan sắc và dáng người của nữ tử kia cũng không tệ, đủ cho mọi người chơi vui vẻ.
- Ha ha.
- Hì hì hì.
- Điện hạ yên tâm, ngài và Niệm Vô Cực thiếu chủ ăn thịt, mấy người chúng ta uống chút canh là được rồi.
Một đám võ giả đều cười một cách đáng khinh, ánh mắt dâm tà đảo qua trên thân của Tử Huân công chúa và Bạch Tĩnh như sói đói nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
- Đám khốn kiếp đáng chết này...
Bạch Tĩnh tức giận đến mức hai mắt như muốn phun lửa, mặt đỏ lên, toàn thân sôi trào sát ý.
- U, còn là một cây ớt nhỏ nữa, ta thích.
Võ giả kia lại cười dâm.
- Ngươi...
Bạch Tĩnh rút trường kiếm ra, toàn thân sát khí đằng đằng.
- Đừng kích động.
Tử Huân công chúa ngăn cản nàng.
- Tử Huân công chúa, dựa vào đám người chúng ta căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, ta thấy vẫn nên tạm thời rút lui.
Lữ Phong lấy ngọc bài truyền tống từ trên người ra, vẻ mặt lo lắng không yên.
- Tạm thời không cần phải gấp, nếu sau đó trốn không thoát, chúng ta lại bóp nát ngọc bài.
Tử Huân công chúa cắn răng.
Chỉ với một mình Tào Hằng hoặc Niệm Vô Cực, nàng có thể còn có chút lòng tin giao đấu, nhưng bây giờ bỗng chốc xuất hiện hai người, Tử Huân công chúa hiểu rõ, mình tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của bọn họ.
Bây giờ lại xem mình có thể trốn hay không.
Dù sao một khi bóp nát ngọc bài lại đại biểu lần rèn luyện này thất bại, kể từ đó, thành tích Đại Tề quốc trong cuộc thi đấu năm nước lần này sẽ trở nên rất ảm đạm, cái giá phải trả này thật sự quá lớn.
Nếu không lúc trước khi đối mặt với Thiết Bối Minh Lang vương, nàng không đến mức tình nguyện liều mạng cũng không chịu bóp nát ngọc bài trốn.
- Tử Huân công chúa, không có khả năng chạy thoát, đâu. Đối diện có Niệm Vô Cực của Quỷ Tiên phái, đây chính là cao thủ đột phá Thiên cấp trung kỳ ở trong Huyết Linh Trì, chúng ta không có khả năng là đối thủ của hắn được, nàng không đi, ta đi trước.
Lữ Phong đã hoàn toàn sợ vỡ mật, run rẩy nói.
- Ngươi cho rằng bóp nát ngọc bài thì có thể trốn thoát sao?
Tần Trần cười lạnh một tiếng.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Lữ Phong tức giận nói.
Con ngươi của đám người Tử Huân công chúa đều co lại, nhìn qua.
- Đối phương không sợ hãi như thế, căn bản không sợ chúng ta bóp nát ngọc bài, ngươi nghĩ là vì nguyên nhân gì?
Ánh mắt Tần Trần bình thản.
Trong lòng mấy người thầm cả kinh.
Thật vậy, đối phương đã bao vây đám người bọn họ, theo lý, đối phương muốn giết chết bọn họ, sao vẫn ung dung tốn lời với bọn họ như vậy? Tất nhiên là phải lập tức ra tay.
Nhưng bây giờ, đám người Niệm Vô Cực an nhàn thảnh thơi như vậy, làm cho trong lòng mấy người không khỏi nặng nề.
- Ha ha, không ngờ được các hạ lại có thể tinh mắt như thế. Không sai, cho dù các ngươi bóp nát ngọc bài cũng vô dụng thôi. Khu vực này đã bị chúng ta sử dụng trận pháp phong tỏa, các ngươi căn bản không thể truyền tống ra ngoài được, ha ha ha.
Tào Hằng vương tử cười ha hả.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Vẻ mặt Lữ Phong khủng hoảng, cũng không kìm chế được, cạch một tiếng, bóp nát ngọc bài.
Chỉ là sau khi ngọc bài bóp nát, lại có thể không có chút phản ứng nào.
- Cái này...
Sắc mặt hắn tái nhợt, cơ thể run lẩy bẩy, sắc mặt xám như tro tàn.
Ngọc bài truyền tống do năm nước phát ra không ngờ thật sự không tác dụng.
Trái tim mấy người Tử Huân công chúa cũng hoàn toàn rơi xuống, sắc mặt trắng bệch.
Mất đi ngọc bài truyền tống, bọn họ xem như là cá trong chậu, chỉ có thể chờ chết.
Nhìn vẻ mặt của đám người Tử Huân công chúa, mấy người Tào Hằng lại hưng phấn cười ha hả, điều có thể khiến bọn họ hưng phấn nhất chính là nhìn thấy vẻ tuyệt vọng của người khác.
- Tam vương tử điện hạ, đừng nói nhiều với bọn họ nữa, bắt trước nói sau.
Tên võ giả dâm tà cười dữ tợn, bước về phía trước.
Những người khác cuối cùng cũng hành động.
- Các vị, chỉ có thể liều mạng đánh một trận, sau đó nếu có cơ hội trốn thì lập tức bỏ chạy.
Tử Huân công chúa hóa thành một tàn ảnh, lập tức xông về phía võ giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong vừa mở miệng đồng thời một kiếm đâm tới, ánh mắt phẫn nộ.
Lúc trước người này nói chuyện khó nghe nhất, muốn giết, cứ giết người này đã.