- Được rồi, giải quyết năm còn, còn lại sẽ dễ dàng hơn.
Ánh mắt rơi vào trên thân con Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh này, trong lòng Tần Trần nói thầm một tiếng, bây giờ tu vi của hắn đã đạt đến Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, thực lực toàn thân đã sớm mạnh hơn trước rất nhiều, dưới một kiếm, sao có thể không giết được một con Thiết Bối Minh Lang Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong?
Sở dĩ lúc trước hắn chỉ làm con Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh bị thương nặng, chính là muốn thu hút các con Thiết Bối Minh Lang bình thường khác đến đây tấn công, tiết kiệm thể lực cho mình thôi.
Bây giờ một kiếm chém giết năm con Thiết Bối Minh Lang bình thường, Thiết Bối Minh Lang bình thường còn lại đang đối phó với đám người Bạch Tĩnh lập tức chỉ còn lại có bốn con, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Con Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh lúc trước bị thương nặng cũng đờ ra nhìn, thấy Tần Trần tập trung tinh thần nhìn lại thì gầm khẽ một tiếng, muốn lui về phía sau.
- Muốn tránh à?
Tần Trần bước một bước đã lập tức xuất hiện ở trước Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh, kiếm sắt trong tay lại đâm ra.
Đồng tử lạnh lẽo của Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh đột nhiên co lại, nghiêng đầu tránh sang một bên, cố gắng tránh thoát đòn tấn công của Tần Trần.
Nhưng nó nhanh, kiếm của Tần Trần còn nhanh hơn.
Phụt phụt!
Giống như có mắt vậy, thiết kiếm trong tay Tần Trần bỗng nhiên đâm vào đầu của Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh, trường kiếm rút ra, máu tươi từ trong phun ra tung toé.
Hai mắt Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh trợn trừng hoảng sợ, nhìn Tần Trần trước mắt, trong ánh mắt đầy sự khủng hoảng, cuối cùng sức sống tiêu tan.
Mấy người Bạch Tĩnh ngơ ngác đứng ở đó, hoàn toàn nhìn tới ngây người, ngay cả Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh cũng tránh không khỏi một kiếm của Tần Trần, tu vi của Tần Trần rốt cuộc đáng sợ tới mức nào?
Buồn cười là trước đó bọn họ còn tưởng rằng Tần Trần rất yếu.
- Tiếp theo chính là các ngươi.
Tần Trần quay đầu, nhìn về phía bốn con Thiết Bối Minh Lang bình thường còn lại, hắn lắc người lao vào trong đám người đang chiến đấu.
Phụt phụt phụt phụt!
Tiếng bốn mũi kiếm đâm vào cơ thể truyền đến, bốn con Thiết Bối Minh Lang bình thường đồng thời phát ra một tiếng kêu rên, sau đó ngã xuống đất, đi đời nhà ma.
- Hai người các ngươi an toàn rồi, lấy huyết tinh ra và lui lại phía sau một chút, cẩn thận đừng để Thiết Bối Minh Lang vương nổi giận làm tổn thương đến mình.
Tần Trần quay đầu lại nhìn Bạch Tĩnh và Hoàng Triển nói.
Chuyện này...
Biểu tình hai người dại ra, hoàn toàn bị sốc tới ngu người, hai mắt mở to, trong lòng bị đả kích cực lớn.
Chỉ có một lát ngắn ngủi, hai người lại từ trong nguy cơ sinh tử đến bình an không sao cả, loại trạng thái này chuyển biến quá nhanh, cho nên trong khoảng thời gian ngắn hai người thậm chí không kịp phản ứng.
Lúc này mới bao lâu, chín đầu Thiết Bối Minh Lang bình thường cộng thêm một con Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh đều chết ở trong tay Tần Trần, cho dù là một võ giả Thiên cấp sơ kỳ căn bản cũng làm không được đi?
Lẽ nào thực lực của Tần Trần còn mạnh hơn một võ giả Thiên cấp sơ kỳ?
Hai người giật nảy mình, không có cách nào bình tĩnh được.
Hai người bọn họ chấn động, Lữ Phong lại hoảng sợ.
Trước đó, hắn vẫn luôn khiêu khích Tần Trần, chính là tự cho rằng tu vi của Tần Trần không bằng mình, không phải là đối thủ của mình.
Nhưng bây giờ vừa nhìn, người ta làm gì không bằng mình, căn bản là mặc kệ mình.
- Tần Trần, cảm ơn ngươi đã ra tay trợ giúp, lúc trước ta...
Trên mặt Hoàng Triển lộ vẻ xấu hổ, lúc này mới kịp phản ứng, lo lắng không yên nói.
Thái độ của hắn đối với Tần Trần trước đó rất kém cỏi, bây giờ Tần Trần tự nhiên ra tay cứu mình, trong lòng tất nhiên vô cùng xấu hổ.
- Không cần để ý, mọi người đều là người trong một đội.
Tần Trần mỉm cười, hoàn toàn không để ở trong lòng.
Cứu Hoàng Triển chỉ là chuyện nhỏ, không tốn bao nhiêu sức lực gì, hơn nữa, tuy thái độ của đối phương đối với mình không được tốt lắm, nhưng ít ra không có nói lời lạnh nhạt như Lữ Phong.
- Tần Trần, ngươi nhanh đi cứu Lữ Phong và Tử Huân công chúa, hai người bọn họ sắp không kiên trì nổi rồi.
Bạch Tĩnh vội vàng nói.
Quả nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng nổ mạnh.
Bọn họ quay đầu, lại thấy Thiết Bối Minh Lang vương giao đấu cùng Tử Huân công chúa đã hoàn toàn nổi cơn điên, vảy giáp màu trắng bạc trên toàn thân phát ra hào quang vạn trượng, có một khí thế kinh người phóng lên cao.
Trong phút chốc tốc độ và lực lượng của nó tăng vọt, mắt trợn lên, phát động tấn công mãnh liệt đối với Tử Huân công chúa.
Nhìn thấy thủ hạ của mình chết trong chớp mắt, con Thiết Bối Minh Lang vương đã nổi cơn điên.
Không chỉ có Thiết Bối Minh Lang vương, lúc này Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh cũng cuồng hóa, trên vẩy giáp màu đen dường như có từng tầng ánh sáng màu đỏ, trong khoảng thời gian ngắn nổi hung tính.
Ban đầu, tuy Lữ Phong bị thương nhưng đối chiến với Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh vẫn không đến nỗi rơi vào thế hạ phong, nhưng lúc này nó lại liên tiếp lui về phía sau, nhất thời không cẩn thận lại bị Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh đập trúng, phun ra máu tươi.
Nếu không phải né tránh đúng lúc, sợ rằng một trảo này có thể lập tức xé hắn thành hai nửa.
- Tần Trần, còn không mau tới cứu ta.
Ánh mắt Lữ Phong thoáng hiện vẻ hoảng loạn, la lớn.
Đứng trước sống chết, hắn cũng không kịp để ý tới mặt mũi nữa.
Tần Trần kinh ngạc nhìn mắt Lữ Phong. Cứu hắn? Lữ Phong cũng quá chai mặt đi? Trước đó còn lải nhải với mình, bất kỳ giây nào phút nào cũng không ngừng nghĩ cách ám toán mình, bây giờ gặp phải nguy hiểm lại còn muốn bảo mình đi cứu hắn.
Trên đời này lại có người da mặt dày như vậy đấy.
- Tần Trần, chúng ta đều là thiên tài của Đại Tề quốc, lúc trước thái độ của ta đối với ngươi không tốt, chẳng qua là muốn kiểm tra tu vi của ngươi thế nào, cũng không có ác ý gì.
Thấy Tần Trần không hề động đậy, Lữ Phong càng thêm sốt ruột, lúc này vết thương trên người truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, hắn trượt chân, phụt, lại bị Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh vỗ trúng trước ngực, máu tươi bắn ra.
- Ngươi không phải nói ta chỉ là phế vật sao? Ngươi muốn mở mang kiến thức cho ta xem chênh lệch giữa ta và ngươi ở đâu à? Đúng lúc, ta lại ở bên cạnh mở mang kiến thức một chút là được rồi, ngươi cứ từ từ biểu diễn, ta không vội.
Tần Trần vừa cười vừa nói.
- Ngươi...
Lữ Phong tức giận đến mức phổi cũng sắp nổ tung.
Tên ghê tởm, tạm thời để cho ngươi đắc ý một hồi, sau đó ngươi cứ chờ xem. Trong lòng Lữ Phong oán độc nghĩ, miệng lại nói:
- Tần Trần, trước đó là ta không đúng, ta thừa nhận, nhưng mọi người tốt xấu gì đều là thiên tài của Đại Tề quốc, ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu được. Hơn nữa Tử Huân công chúa cũng ở đây.
- A, ngươi không nói, ta cũng quên mất.
Tần Trần cười nhạt nói. Hắn làm sao không nhìn ra được sự oán độc trong mắt của Lữ Phong, hắn chẳng qua lười để ý tới tiểu nhân này thôi.
Sau đó, hắn không nói nhảm với Lữ Phong nữa, nhẹ nhàng lướt tới bên cạnh Tử Huân công chúa nói:
- Tử Huân công chúa, có cần ta hỗ trợ không?
- Ngươi nói xem?
Lúc trước, Tử Huân công chúa cũng bị thực lực của Tần Trần dọa cho giật mình, lúc này bị Thiết Bối Minh Lang vương cuồng hóa làm cho luống cuống tay chân, thấy Tần Trần còn có thời gian rảnh rỗi nói chuyện phiếm với mình, lập tức nổi giận.
- Tránh ra.
Tần Trần cũng chỉ cười, sau đó trong tay cầm thanh kiếm rỉ xông tới.
- Vù!
Lúc này, thanh kiếm sắt rỉ rét loang lổ cuối cùng lại huyễn hóa ra một đường ánh sáng sắc bén, chém qua.
Nhìn thấy Tần Trần ra tay, ánh mắt Thiết Bối Minh Lang vương trở nên nghiêm trọng. Lúc trước nó cũng nhìn thấy cảnh tượng Tần Trần một kiếm chém giết năm thủ hạ của nó, trong lúc nổi giận, nó không lùi mà tiến tới, đuôi bạc cứng như sắt thép đẩy lùi Tử Huân công chúa, sau đó rít gào một tiếng, đánh về phía Tần Trần.
Ầm!
Toàn thân phóng ra ánh sáng màu bạc, có lực lượng đáng sợ trút xuống xung quanh.
- Tần Trần cẩn thận.
Đồng tử của Tử Huân công chúa đột nhiên co lại, vội vàng hét lớn, con Thiết Bối Minh Lang vương này quá giảo hoạt, sở dĩ nó cuồng hóa, căn bản là muốn dụ Tần Trần tới, sau đó tập kích hắn.