- Không được, chúng ta quyết không thể đi. Công chúa, không bằng nàng đi trước đi.
Bạch Tĩnh cắn răng nói.
Nếu bọn họ đột phá vòng vây trước, tuy có thể có cơ hội chạy trốn nhất định nhưng sẽ đẩy Tử Huân công chúa vào đường cùng, một khi Tử Huân công chúa bị rất nhiều Thiết Bối Minh Lang bao vây, nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ.
- Đáng giận, mấu chốt là một con Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh khác quá mức thâm hiểm, nếu có thể giết chết nó, có thể sẽ giảm bớt rất nhiều áp lực.
Hoàng Triển cũng lên tiếng.
- Tần Trần, ngươi đi dụ con Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh này đi.
Lúc này, Lữ Phong đột nhiên dữ tợn tiếng nói, giọng điệu ra lệnh.
- Không được, làm như vậy, Tần Trần sẽ gặp nguy hiểm.
Bạch Tĩnh liền nói.
- Hừ, trước đó hắn chưa từng có chút cống hiến nào, bây giờ bảo hắn dụ một con Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh đi lại tính là gì? Lẽ nào ngươi muốn trơ mắt nhìn chúng ta đều chết ở đây sao?
Giọng điệu Lữ Phong khó chịu, lạnh lùng nói:
- Hơn nữa, chỉ bảo hắn dẫn dắt một con Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh rời đi mà thôi. Tần Trần là thiên tài bước vào Huyết Linh Trì, lẽ nào chút chuyện nhỏ đó cũng làm không được?
- Dù thế nào đi nữa, bảo Tần Trần dẫn dắt Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh rời đi là tuyệt đối không được.
Bạch Tĩnh tức giận nói.
- Hừ, vậy ngươi lại ngoan ngoãn chết ở đây là được rồi.
Lữ Phong hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng. Đã tới lúc nào rồi mà Bạch Tĩnh còn nhân từ như thế, nữ nhân này quả nhiên là không có đầu óc.
- Ta thử xem sao.
Tần Trần nhảy tới một bước. Nếu hắn vẫn không ra tay, sợ rằng đám người Bạch Tĩnh sẽ không kiên trì được nữa.
- Không được, ngươi không thể đối phó được với Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh đâu.
Bạch Tĩnh có chút sốt ruột:
- Hơn nữa ngươi cho rằng ngươi dẫn dụ con Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh thì nó nhất định có thể rời đi sao? Lấy sự giảo hoạt của Thiết Bối Minh Lang thì nhất định sẽ là một đám xông lên giết chết ngươi trước, sau đó quay đầu lại dần dần giết chết chúng ta.
- Bạch Tĩnh, Tần Trần đã đáp ứng, ngươi còn nói nhảm làm gì, lẽ nào ngươi muốn nhìn thấy Tử Huân công chúa cũng chết ở đây sao?
Lữ Phong gầm lên phẫn nộ, này Bạch Tĩnh quả thực quá ngây thơ, ngay cả câu nói này cũng nói cho Tần Trần nghe, cứ như vậy, Tần Trần còn có thể bằng lòng dẫn dắt Thiết Bối Minh Lang rời đi sao? Thật là một kẻ đần độn.
Hắn tàn bạo liếc nhìn Bạch Tĩnh, trong mắt hiện lên sự u ám lạnh lẽo. Nếu không phải trước đây mình có chút ý với Bạch Tĩnh, sao lại dẫn theo nàng đi rèn luyện? Bây giờ nàng năm lần bảy lượt phá hủy chuyện tốt của mình, thực sự đáng giận.
- Ta tới dẫn dắt nó rời đi cho. Ta tu luyện là Hồng Nhạn thân pháp Huyền cấp hạ đẳng, có lẽ có thể chạy trốn được Thiết Bối Minh Lang truy sát.
Bạch Tĩnh cắn răng một cái, trong mắt hiện lên một sự kiên quyết, kèm theo quyết tâm liều chết.
- Đúng là tự mình tìm chết.
Cách đó không xa, Lữ Phong cười lạnh một tiếng, sở trường của Thiết Bối Minh Lang chính là tốc độ, huyết thú Địa cấp hậu kỳ bình thường, Bạch Tĩnh thi triển Hồng Nhạn thân pháp có lẽ còn có thể chạy trốn, nhưng đối mặt là Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh, vậy chẳng khác nào chịu chết.
Nhìn Bạch Tĩnh này thấy chết không sờn, trong lòng Tần Trần nóng lên, trong mắt lộ ra tươi cười ôn hòa.
Hắn bước tới một bước, trên người có một khí thế vô hình phóng ra. Keng, kiếm sắt thần bí xuất hiện ở trong tay hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh phía trước, nói:
- Bạch Tĩnh, ngươi không cần dẫn dắt nó đi. Con Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh này cứ giao cho ta được.
Tần Trần nói xong liền phóng qua hai người Bạch Tĩnh và Hoàng Triển, xông tới đánh với Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh.
- Tần Trần, ngươi đừng ngớ ngẩn.
Bạch Tĩnh vội la lên. Trước đó, Tần Trần thậm chí không dám ra tay với cả Thiết Bối Minh Lang bình thường, bây giờ lại muốn một đấu một với Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh, sao có thể là đối thủ được.
Nhưng khi nàng nói vậy thì đã muộn rồi.
Con Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh nhìn thấy có người lại dám khiêu khích nó, nó lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, bốn chân to khỏe đạp xuống đất, vù một tiếng, lại giống như một tia chớp màu đen lập tức xuất hiện ở trước người Tần Trần.
Ngao gào!
Nó há to cái miệng khổng lồ như chậu máu, lộ ra hàm răng sắc nhọn, ánh mắt lạnh lẽo, lợi trảo của chân trước sắc bén như lưỡi đao, phát ra những tiếng vù vù trong không khí, truyền lại lực lượng khủng khiếp, gần như có thể đánh nổ một ngọn núi.
Một khí tức huyết thú khủng khiếp tràn ngập trên thân nó.
- Không tốt, Tần Trần, ngươi mau lui lại!
Bạch Tĩnh sốt ruột hét lớn. Con Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh này tự nhiên cuồng hóa. Dưới trạng thái này, cho dù là Lữ Phong cũng chưa chắc có thể chống đỡ, càng không cần phải nói tới Tần Trần.
- Tần Trần, không nên liều mạng.
Tử Huân công chúa cũng nhìn thấy cảnh tượng này, liên tục nhắc nhở.
Nào ngờ Tần Trần tự nhiên không để ý tới những lời la hét của hai người. Sắc mặt hắn không hề thay đổi, không lùi mà tiến tới, bước chậm về phía Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh.
- Kết thúc rồi!
Trong lòng Bạch Tĩnh sầu thảm, nàng dường như đã thấy cảnh tượng Tần Trần bị một trảo của Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh xé rách, không nhịn được nhắm hai mắt lại.
- Phụt phụt!
- Ngao ô!
Tiếng kêu lên thảm thiết của Tần Trần trong tưởng tượng không truyền đến, Bạch Tĩnh ngược lại nghe được Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh phát ra một tiếng gầm rú thê lương.
Phát sinh chuyện gì vậy?
Bạch Tĩnh mở mắt ra, lại nhìn thấy trên lưng Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh xuất hiện một vết thương dài hai thước, vảy giáp cứng như sắt thép trực tiếp bị rách ra, máu tươi từ trong đó phun tung ra toé ra, rơi trên mặt đất, kêu gào thê lương, ánh mắt thâm độc nhìn chằm chằm vào Tần Trần.
Trái lại, Tần Trần bình tĩnh đứng tại chỗ, trên kiếm sắt trong tay có một giọt máu tươi nhỏ xuống.
- Sao có thể như vậy được?
Bạch Tĩnh há hốc mồm, có phần không dám tin vào những gì mình thấy được, vừa rồi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, sao Tần Trần không bị thương, ngược lại là Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh bị thương nặng?
Cách đó không xa, Hoàng Triển và Lữ Phong cũng đờ người ra, mắt mở ta thiếu chút nữa rơi đầy đất.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Tần Trần vừa nghiêng người đã tránh được Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh tập kích, thanh kiếm rỉ trong tay nhẹ nhàng rạch một cái, lại rạch một đường ở trên lưng Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh, dễ dàng như chém dưa thái rau.
Lữ Phong chấn động quả thực muốn phát điên rồi.
Đây chính là Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh, tốc độ nhanh vô cùng, gần với cường giả Thiên cấp sơ kỳ, cho dù là hắn cũng phải cố gắng hết sức mới có khả năng né tránh.
Đồng thời Thiết Bối Minh Lang thủ lĩnh có phòng ngự vô cùng đáng sợ, một kiếm hết sức của hắn mới chỉ có thể bổ ra vết thương mấy tấc, nào ngờ Tần Trần nhẹ nhàng rạch một cái lại rạch ra vết thương dài hai thước.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
Vẻ mặt Lữ Phong ngỡ ngàng, hoàn toàn không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Ngao Ô Ô!
Những Thiết Bối Minh Lang bình thường đang bao vây tấn công Hoàng Triển và Bạch Tĩnh nghe được thủ lĩnh gào thét, chúng đều dời khỏi mục tiêu, nghiêm túc kêu một tiếng, lập tức lao về phía Tần Trần.
Trong nháy mắt, có ít nhất bốn năm con Thiết Bối Minh Lang từ bốn phương tám hướng đánh về phía Tần Trần.
- Tần Trần cẩn thận.
Bạch Tĩnh lại lo lắng, vội vàng hét một tiếng kinh hãi.
- Vèo!
Chỉ là nàng còn chưa kịp nói dứt lời, đã thấy một đường kiếm quang hiện lên.
Phụt phụt phụt phụt phụt!
Ở cổ của năm con Thiết Bối Minh Lang đồng thời có máu tươi bắn ra, trong đồng tử âm u lạnh lẽo lộ ra sự khủng hoảng, nặng nề ngã xuống đất, mất đi hơi thở của sinh mạng.
Một kiếm!
Năm con Thiết Bối Minh Lang bị mất mạng.
- Chuyện này...
Tất cả mọi người chấn động, khiếp sợ đến mức đờ người ra.
Một chiêu chém giết năm con Thiết Bối Minh Lang, Tần Trần còn thật sự là con người sao? Hắn thật sự chỉ là một võ giả Địa cấp hậu kỳ à?