Tần Trần không nhịn được cười.
Giết một con huyết thú Địa cấp trung kỳ mà thôi, cảm giác như hắn giết chết là một con huyết thú vương vậy, người này cũng quá khoa trương đi?
Hắn không khỏi lắc đầu. Tâm tính người này không tốt, tuy tạm thời tu vi không kém nhưng thành tựu sau này tất nhiên có hạn.
- Tần Trần, ngươi lắc đầu gì vậy?
Nhìn thấy Tần Trần lắc đầu, Lữ Phong giận dữ nói.
- Không có gì.
- Hừ.
Lữ Phong hừ lạnh một tiếng, thái độ này, ánh mắt kia của Tần Trần rõ ràng là không coi trọng mình.
Cũng không rắc nước tiểu ra xem mình đức hạnh gì.
Chỉ là hắn vẫn không nói gì, đoàn người tiếp tục đi về phía trước.
Tiếp theo, mọi người lại gặp phải mấy con huyết thú đều là Địa cấp trung kỳ, thậm chí còn có con Địa cấp sơ kỳ, bị mấy người giải quyết dễ dàng.
- Cứ theo tốc độ này để thu thập, hai ngày sau, chúng ta có thể tập trung đủ huyết tinh.
Mấy người Bạch Tĩnh đều rất hưng phấn.
Nếu để cho các nàng hành động một mình, muốn thu thập đủ số lượng huyết tinh thì độ khó lớn như lên trời, nhưng mấy người liên thủ, hiệu suất lập tức lại cao hơn gấp mười gấp trăm lần. Đặc biệt có cao thủ như Tử Huân công chúa trấn thủ, gặp phải huyết thú gì, trong lòng mấy người đều không hoảng hốt, vô cùng nắm chắc.
- Nhưng chúng ta đã đi sâu vào không ít, tiếp theo huyết thú có thể sẽ càng lúc càng mạnh, tất cả mọi người phải cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để bị thương, quan trọng nhất là chú ý xung quanh có thế võ giả của thế lực khác hay không.
Tử Huân công chúa nhắc nhở một câu.
- Được.
Đám người Bạch Tĩnh đều đáp.
- Ngao!
Mấy người vừa dứt lời, lại nghe một tiếng rít gào truyền đến. Từ trong cây rừng phía trước bỗng nhiên có một con sói xanh cao chừng một người đi ra.
Trên thân con sói xanh này đầy vảy giáp, trên lưng mọc ra gai ngược, đuôi lại giống như một roi thép, cứng cáp mạnh mẽ, hai mắt âm u lạnh lẽo nhìn chăm chú vào mấy người.
- Mọi người cẩn thận, là Thiết Bối Minh Lang, huyết thú Địa cấp hậu kỳ.
Nhìn huyết thú phía trước, Tử Huân công chúa khẽ quát một tiếng. Thiết Bối Minh Lang là một loại khủng khiếp nhất trong huyết thú Địa cấp, chúng trời sinh tính tàn nhẫn đồng thời tốc độ rất nhanh, mấu chốt là lực phòng ngự mạnh hơn loại sói huyết thú bình thường rất nhiều, vô cùng đáng sợ.
- Thiết Bối Minh Lang này giao cho ta.
Rất sợ đám người Bạch Tĩnh bị thương, Tử Huân công chúa cất bước về phía trước.
- Tử Huân công chúa hãy khoan đã.
Đúng lúc này, Lữ Phong đột nhiên khẽ cười một tiếng, liếc nhìn Tần Trần bên cạnh và cười lạnh nói:
- Tử Huân công chúa, không cần phải gấp, ở đây hình như vẫn có một người ngồi hưởng nhưng không có ra tay, vừa vặn con Thiết Bối Minh Lang này có thực lực cũng không quá mạnh, không bằng giao cho hắn được không? Nếu không một vài người cứ ăn chùa, cũng không biết làm sao có mặt mũi như thế.
Tần Trần xoa xoa mũi.
Hắn vẫn ăn chùa à?
Trước đó khi huyết thú Địa cấp trung kỳ và sơ kỳ xuất hiện n, đám người Lữ Phong Bạch Tĩnh đều chiến đấu rất tích cực, còn chưa chờ hắn có cơ hội ra tay thì cuộc chiến đấu đã kết thúc, đặc biệt Lữ Phong này muốn biểu hiện ở trước mặt Tử Huân công chúa, một kiếm giết một con huyết thú Địa cấp trung kỳ, bây giờ gặp phải huyết thú Địa cấp hậu kỳ lại nói mình ăn chùa, bảo mình tiến lên ra tay. Đùa kiểu gì vậy, đây rõ ràng là đang hãm hại mình sao.
- Lữ Phong, Tần Trần hắn vừa đột phá Địa cấp hậu kỳ ở trong Huyết Linh Trì, sợ rằng tu vi chưa chắc đã mạnh, bảo hắn một mình đối phó với Thiết Bối Minh Lang quá nguy hiểm, không bằng chúng ta cùng ra tay. Một con Thiết Bối Minh Lang, chúng ta đủ khả năng giết chết, không cần Tử Huân công chúa giúp.
Bạch Tĩnh nghe ra ý của Lữ Phong, nhíu mày nói.
- Bạch Tĩnh, cũng không thể nói như vậy được. Tần Trần hắn là thiên tài bước vào Huyết Linh Trì đấy. Chà chà, tất cả Đại Tề quốc cũng chỉ tìm được tám thiên tài như vậy. Hơn nữa đại ca hắn còn là Tần Phong thiên tài đứng đầu tiếng tăm lừng lẫy của Đại Tề quốc ta, nếu để cho Tần Phong qua, đừng nói một con Thiết Bối Minh Lang, cho dù là một đám Thiết Bối Minh Lang cũng dễ dàng giết chết, Tần Trần hắn là đệ đệ của Tần Phong, giết chết con Thiết Bối Minh Lang này căn bản là dễ dàng như trở bàn tay.
Lữ Phong giễu cợt nói.
- Hơn nữa...
Hắn liếc nhìn Tần Trần, cười nhạo nói:
- Dọc đường đi, Tần Trần căn bản đều chưa từng ra tay. Đến lúc đó, còn muốn chia huyết tinh của chúng ta, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Ngươi cứ nói thay hắn, sẽ không là thích hắn chứ?
Mặt Bạch Tĩnh đỏ bừng, tức giận nói:
- Ngươi nói bậy gì vậy.
- Dù sao ta cũng sẽ không ra tay, muốn ra tay thì ngươi tự mình ra tay là được rồi. Tử Huân công chúa, ta cảm thấy nàng tốt nhất cũng không cần phải ra tay, thật ra mục đích của ta không chỉ muốn Tần Trần ra chút sức lực, đồng thời cũng muốn biết thực lực của Tần Trần rốt cuộc ở trình độ gì. Như vậy, sau này gặp phải kẻ địch, trong lòng mọi người chúng ta đều biết, không đến mức sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Lữ Phong đứng ở góc độ đội ngũ, không ngừng nói.
Trong lòng Tử Huân công chúa thoáng động. Nói thật, ngoại trừ ở doanh địa trước đó, Tần Trần đã đánh bại Tưởng Chung, nàng thật sự không biết tu vi của Tần Trần bây giờ mạnh như thế nào, con Thiết Bối Minh Lang này thật sự là cơ hội tốt để cho nàng tìm hiểu một chút về thực lực của Tần Trần.
- Tần Trần, nếu không ngươi đi đối phó con Thiết Bối Minh Lang này đi. Ngươi có nắm chắc không?
Tử Huân công chúa nhìn về phía Tần Trần hỏi.
Trong lòng Lữ Phong lập tức cười lạnh, Tử Huân công chúa đã nói như vậy, thân là một nam nhân, Tần Trần dù sao cũng sẽ không thể nói mình không nắm chắc chứ? Nhất định sẽ tiến lên. Nhưng cho dù là mình cũng chưa chắc có thể dễ dàng đối phó được con Thiết Bối Minh Lang này. Vậy Tần Trần đi tới, còn không phải chắc chắn sẽ chết sao? Cho dù đến lúc đó Tử Huân công chúa ra tay, để cho hắn chịu chút khổ sở cũng không tệ.
- Không nắm chắc, vẫn là ngươi lên đi. Nếu chẳng may ta bị thương thì làm thế nào?
Chỉ là Lữ Phong còn chưa nghĩ xong, lại nghe Tần Trần liên tục lắc đầu, dáng vẻ lo lắng sợ hãi, không ngừng lui về phía sau.
Phụt!
Lữ Phong thiếu chút nữa phun ra máu.
Tần Trần thật không có khí phách? Ở trước mặt Tử Huân công chúa, tự nhiên lại chẳng có chút khí phách nào như vậy, có phải là nam nhân hay không vậy?
Tử Huân công chúa cũng sắp tức xỉu.
Lấy tu vi của Tần Trần, cho dù không phải là đối thủ của Thiết Bối Minh Lang cũng hoàn toàn có sức đánh một trận, không đến mức không có chút năng lực đối đầu nào, sao có thể khiếp nhược như vậy.
Sao Linh San có thể coi trọng một người nhát gan sợ phiền phức như thế.
- Tần Trần, ngươi có phải là nam nhân không.
Lữ Phong cười lạnh, trong lòng âm thầm đắc ý. Bây giờ tất cả mọi người đã thấy rõ bộ mặt thật của người này rồi.
- Ngươi là nam nhân thì ngươi lên đi. Dù sao ta cũng không lên.
Tần Trần liên tục lắc đầu.
- Một phế vật, ta nghe nói khi Tần Phong ở vương đô đã hẹn ngươi chiến đấu sinh tử, đồng thời đáp ứng nhường ngươi hai tay, cuối cùng ngươi cũng không có đáp ứng, trước đây ta còn có chút không tin, bây giờ ta cuối cùng đã tin rồi. Quả nhiên là kẻ trứng mềm. Ta lên thì ta lên, ngày hôm nay ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút, xem thiên tài bước vào Huyết Linh Trì như ngươi chênh lệch với ta ở đâu. Đồ vô dụng chính là đồ vô dụng, cho dù bước vào Huyết Linh Trì cũng vậy.
Lữ Phong cười lạnh một tiếng, đối mặt với Thiết Bối Minh Lang rồi chợt lao vọt ra ngoài.
Trong lòng hắn vô cùng đắc ý, tính nhanh chóng giết chết Thiết Bối Minh Lang, để cho mọi người mở mang kiến thức xem ai mới là thiên tài chân chính.
- Kẻ đáng thương.
Nhìn Lữ Phong lao ra, trong mắt Tần Trần lóe lên một sự thương hại, sau đó nói với Bạch Tĩnh bên cạnh:
- Ngươi cẩn thận một chút.
- Hả?
Bạch Tĩnh sửng sốt, Tần Trần có ý gì?