Vũ Thần Chúa Tể

Chương 195: Đầu óc có bệnh

Chương Trước Chương Tiếp

- Ai nói chứ? Trong núi rừng này nguy hiểm như vậy, chẳng những có huyết thú mạnh mẽ, còn có võ giả của Đại Ngụy quốc. Nếu Tử Huân công chúa thành khẩn mời ta như thế, Tần Trần ta lại đành miễn cưỡng gia nhập một chút, nếu không chẳng phải là quá không nể mặt Tử Huân công chúa sao?

Tần Trần xoa xoa mũi nói.

- Người này...

Phù một tiếng, người thanh niên áo trắng tức giận đến mức trực tiếp nôn ra máu.

Tần Trần cũng quá vô sỉ, ngươi không thấy khi Tử Huân công chúa mời ngươi còn do dự lâu như vậy sao?

Hơn nữa ngươi vừa rồi rõ ràng nói quen hành động một mình, chớp mắt lại đồng ý gia nhập, thoáng cái đã thay đổi quá nhanh đi?

- Quá tốt rồi, như vậy trong đội ngũ của chúng ta lại có hai thiên tài bước vào Huyết Linh Trì, một khi gặp phải kẻ địch, bốn người chúng ta có thể kìm chế, tạo môi trường chiến đấu tốt cho Tử Huân công chúa, cho dù gặp phải huyết thú Thiên cấp hoặc cường giả Đại Ngụy quốc cũng không cần lo lắng.

Bạch Tĩnh thấy Tần Trần đáp ứng thì lập tức hết sức cao hứng, trên gò má tròn vo đầy vẻ hưng phấn.

Trong mấy người bọn họ, mạnh nhất là Tử Huân công chúa, chính là cường giả Thiên cấp sơ kỳ, ba người còn lại, mạnh nhất là người thanh niên áo trắng này đạt tới Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, thậm chí chỉ cách Thiên cấp có một bước xa.

Mà nàng và một thanh niên khác tuy đều là Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, nhưng kém hơn người thanh niên áo trắng này rất nhiều.

Bây giờ có Tần Trần gia nhập, tuy tu vi của Tần Trần chỉ có Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, nhưng dù sao cũng là thiên tài từng tiến vào Huyết Linh Trì, tuyệt đối là một lực lượng không tệ.

Kể từ đó, chỉ cần không gặp được cường giả đứng đầu như Niệm Vô Cực của Quỷ Tiên phái, bọn họ sẽ không có nguy hiểm gì.

- Bạch Tĩnh, ngươi suy nghĩ quá nhiều, người này ngay cả ở trong Huyết Linh Trì tẩy rửa cũng có thể lạc đường thì có khả năng có năng lực gì, hơn nữa bước vào Huyết Linh Trì, thậm chí còn chẳng đạt được Thiên cấp, cũng không biết xấu hổ nói mình là thiên tài, nếu đổi thành ta bước vào Huyết Linh Trì, đột phá Thiên cấp sơ kỳ là chuyện dễ dàng như trở bàn tay.

Người thanh niên áo trắng cười giễu cợt một tiếng.

Hắn không phải đang nói chuyện cười, lấy tu vi Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong của hắn thậm chí chỉ nửa bước là bước vào Thiên cấp, chỉ cần có thể tiếp nhận tẩy rửa, đột phá Thiên cấp thật sự không phải là vấn đề gì.

- Lữ Phong, cũng không thể nói như vậy được, Tần Trần hắn còn trẻ đã có thể có tu vi như thế là rất lợi hại rồi.

- Lợi hại, cũng chỉ có ngươi cảm thấy hắn lợi hại thôi. Thật không biết người này làm sao có thể bước vào Huyết Linh Trì, có lẽ là đi cửa sau gì đó. Hừ, cùng là con cháu Tần gia, Tần Phong mới là thiên tài đứng đầu Đại Tề quốc ta, Vừa so sánh hắn với Tần Phong, căn bản là đồ vô dụng.

Người thanh niên áo trắng liên tục giễu cợt.

- Ta nói này, đầu óc ngươi có bị bệnh sao.

Thấy đối phương lải nhải, Tần Trần cuối cùng không nhịn được.

- Ngươi nói gì?

Người thanh niên áo trắng giận tím mặt.

- Quả nhiên là đầu óc có bệnh, ngay cả ta nói gì cũng nghe không hiểu.

Tần Trần lắc đầu:

- Xem ra bệnh không nhẹ.

- Ngươi... đầu óc ngươi mới có bệnh.

Người thanh niên áo trắng tức đến giậm chân, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Trần, lạnh lùng nói:

- Ngươi nói rõ cho ta, nếu ngày hôm nay ngươi không nói rõ ràng, đừng trách ta không khách khí với ngươi.

- Chỉ dựa vào ngươi, cũng muốn không khách khí với ta à?

Tần Trần quan sát đối phương, với loại người này, mình chỉ cần một đầu ngón tay lại có thể bóp chết một đám.

Loại ánh mắt coi thường này của Tần Trần làm cho người thanh niên áo trắng quả thực muốn phát cuồng.

Ầm!

Chân khí trong cơ thể lưu chuyển, một khí tức khủng khiếp từ trong cơ thể hắn phóng ra, mạnh mẽ công kích lên trên thân Tần Trần:

- Đồ vô dụng, có gan ra quyết đấu với ta.

- Đủ rồi.

Lúc này Tử Huân công chúa cuối cùng đã mở miệng. Nàng nhíu mày lại, ánh mắt lạnh lùng:

- Các ngươi đều là đệ tử của Đại Tề quốc, có thể gặp nhau chính là duyên, cần gì phải đối địch như vậy? Hơn nữa, bây giờ tất cả mọi người đang rèn luyện, kẻ thù bên ngoài như hổ đói nhìn chằm chằm vào, các ngươi còn có tâm tình nội đấu à?

- Tử Huân công chúa, không phải ta tính toán chi li, là Tần Trần hắn sỉ nhục ta.

Người thanh niên áo trắng sốt ruột vội vàng giải thích.

- Được rồi, lời ngươi nói lúc trước cũng quá khó nghe, cũng không thể trách Tần Trần không vui.

- Ta...

Vẻ mặt người thanh niên áo trắng phiền muộn, không ngờ được Tử Huân công chúa tự nhiên không giúp mình. Lúc trước hắn rõ ràng nhìn thấy Tử Huân công chúa vừa thấy Tần Trần đã nhíu mày lại, vô cùng chán ghét, sao đột nhiên lại thay đổi vậy?

Chắc Tử Huân công chúa thân là công chúa Đại Tề quốc, đối mặt với võ giả Đại Tề quốc phải đối xử bình đẳng, để tránh bị nói xấu.

- Hừ, ta không tính toán chi li với một phế vật.

Suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân, người thanh niên áo trắng cũng yên lòng.

Ngược lại Tần Trần kinh ngạc nhìn Tử Huân công chúa, không ngờ được tiểu nha đầu này lại có thể nói chuyện thay mình, đổi tính rồi sao?

- Tần Trần, để ta giới thiệu một chút. Vị này chính là Tử Huân công chúa, ngươi chắc hẳn nhận ra. Người này là Hoàng Triển đến từ Hiên Dật thành. Vị này chính là Lữ Phong, đại công tử của phủ thành chủ của Bạch Ngọc thành. Ngươi không cần chú ý chuyện vừa rồi, thật ra Lữ Phong đại ca luôn ăn nói như vậy, ngươi quen là được rồi. Về phần ta tên là Bạch Tĩnh, là Bạch gia của Thiên Mạc thành.

Khi thiếu nữ áo vàng giới thiệu với Tần Trần, Hoàng Triển khẽ gật đầu. Về phần Lữ Phong, hừ lạnh một tiếng, cũng không liếc mắt nhìn Tần Trần.

- Chúng ta đi thôi.

Tử Huân công chúa khẽ hô một tiếng, lúc này cả nhóm tiếp tục đi về phía trước.

- Tần Trần, ngươi đúng là may mắn, không gặp phải võ giả của Đại Ngụy quốc và Quỷ Tiên phái. Ngươi không biết, võ giả của Đại Ngụy quốc và Quỷ Tiên phái vô cùng tàn bạo, đang săn giết võ giả của Đại Tề quốc chúng ta khắp nơi, hại chúng ta không thể chuyên tâm săn giết huyết thú, đến bây giờ một người còn không có huyết tinh nào đấy.

Trên đường, Bạch Tĩnh nhiệt tình trò chuyện với Tần Trần, báo cho biết hắn một vài điều.

Tần Trần khẽ gật đầu. Trên đường đi tới, hắn biết tuy thoạt nhìn Bạch Tĩnh có chút đáng yêu, nhu nhược, trên thực tế là một người nhiệt tình, nhanh mồm nhanh miệng.

Lữ Phong lại liên tục nói chuyện với Tử Huân công chúa, có thể nhìn ra được, hắn có lòng muốn theo đuổi Tử Huân công chúa.

Phía ngoài của rừng núi này, huyết thú bị dọn sạch nên tương đối ít ỏi, mọi người chậm rãi đi sâu về phía trước, ở đây khắp nơi đều là bụi cây, cây cỏ vô cùng rậm rạp, là thiên đường của huyết thú.

Bỗng nhiên trong bụi cây truyền đến tiếng động, một con trâu rừng toàn thân đỏ ngầu, toàn thân trải rộng những đường vân lửa vọt ra.

- Hỏa Diễm Man Ngưu - huyết thú Địa cấp trung kỳ, đừng làm cho nó chạy.

Bạch Tĩnh khẽ kêu lên một tiếng.

Nàng còn chưa nói dứt lời, Lữ Phong đã lao vọt ra ngoài, thân hình hắn sáng như điện, tay áo tung bay, trường kiếm bên thắt lưng đột nhiên được rút ra khỏi vỏ, ở trong hư không xẹt qua một bóng mờ rực rỡ, một kiếm đâm vào đầu của Hỏa Diễm Man Ngưu.

- Phụt phụt!

Một tiếng động nhỏ vang lên, trường kiếm của Lữ Phong với thế như chẻ tre, dễ dàng đâm vào trong đầu của Hỏa Diễm Man Ngưu, một kiếm kết thúc con trâu rừng Địa cấp trung kỳ này.

- Thiên Ca Thập Tam Trảm của Lữ Phong đại ca càng thêm tinh diệu, không hổ danh là kiếm kỹ tổ truyền của Lữ gia Bạch Ngọc thành, một kiếm xuyên thủng đầu của Hỏa Diễm Man Ngưu, kiếm kỹ bình thường căn bản không làm được điểm này.

Hoàng Triển rất ít khi nói chuyện lại nịnh hót một câu, sau đó tiến lên đào lấy huyết tinh từ trong thân của Hỏa Diễm Man Ngưu ra, đưa cho Lữ Phong.

- Huyết thú Địa cấp trung kỳ mà thôi.

Lữ Phong thản nhiên mỉm cười, trong giọng nói có vẻ xem thường, hình như vô cùng chướng mắt với huyết thú Địa cấp trung kỳ, đồng thời âm thầm liếc nhìn Tử Huân công chúa, phong thái tiêu sái.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️