Vũ Thần Chúa Tể

Chương 194: Gặp nhau

Chương Trước Chương Tiếp

Tuy U Thiên Tuyết năm lần bảy lượt nói muốn giết chết Tần Trần, nhưng đây chẳng qua là do tâm tình phẫn nộ mới nói vậy.

Trên thực tế, nàng chỉ muốn cho Tần Trần một lần giáo huấn nặng nề, cho hắn biết hậu quả nhìn lén mình.

Ai biết, Tần Trần tự nhiên liều mạng, muốn phản kích chiêu kiếm của nàng.

Đây hoàn toàn là muốn chết.

Vào lúc trong lòng nàng vô cùng rầu rĩ, không dám mở mắt đi xem, bỗng nhiên có một loại khí tức khó hiểu từ phía trước truyền lại.

Loại khí tức này giống như một kiếm khách tuyệt thế tung hoành giang hồ, lại dường như một thanh kiếm tốt tuyệt thế được rút ra khỏi vỏ xuất hiện trên đời.

Điều này khiến U Thiên Tuyết không nhịn được mở mắt ra.

Sau đó nàng lại nhìn thấy, trên thân Tần Trần dâng lên một khí thế mạnh nhất từ trước tới nay, từ trong ngón tay hắn bắn ra một kiếm ý kinh người, sau đó điểm nhẹ lên chiêu kiếm của mình ở giữa không trung.

Phụt phụt!

Chiêu kiếm hoàn toàn không có sơ hở lập tức tách ra thành từng mảnh nhỏ, kiếm quang khắp trời giống như quân bài domino đổ xuống, trong phút chốc đều bị phá vỡ.

Chỉ có một kiếm chỉ cuối cùng lại phá vỡ tất cả kiếm quang của nàng, giống như Thiên Ngoại Phi Tiên, thế như chẻ tre.

U Thiên Tuyết ngây ra nhìn.

- Làm sao có thể, sao có thể như vậy được?

Nàng thì thào tự nói, có một kích động muốn khóc, chiêu kiếm mình cực cực khổ khổ luyện hơn mười năm, lại bị một võ giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong thậm chí còn nhỏ hơn mình hai tuổi lập tức phá vỡ.

Trong lòng này bị đả kích khiến vẻ mặt U Thiên Tuyết tái nhợt, trong giây lát không phản ứng kịp.

Nàng ba tuổi luyện kiếm, năm tuổi nắm giữ chiêu kiếm, bảy tuổi lại có thể thi triển một bộ kiếm kỹ hoàn chỉnh.

Trong Lăng Thiên Tông, nàng được khen là thiên tài tuyệt thế.

Cho tới nay, U Thiên Tuyết ở phương diện kiếm đạo chưa bao giờ gặp được kẻ địch, nàng vẫn cho rằng mình là thiên tài cao cấp nhất trên phương diện kiếm đạo trong cả năm nước Tây Bắc.

Thậm chí còn nàng đã đưa ra quyết định, ở cuộc thi đấu năm nước lần này, sau khi giành được vị trí đứng đầu cho Lăng Thiên Tông, nàng sẽ rời khỏi tây bắc, đi tới đại lục rộng lớn, tiến hành tu luyện ở tầng cao hơn.

Lúc này một chỉ của Tần Trần lập tức phá tan mơ ước trong lòng của nàng.

Nàng cẩn thận nhớ lại, một chỉ này của Tần Trần tuy vô cùng đơn giản nhưng ẩn chứa đạo lý của kiếm đạo, cuối cùng lại cao thâm hơn so với kiếm ý nàng khổ tu hơn mười năm, mãi hơn một năm trước mới khống chế được.

Giờ phút này, U Thiên Tuyết hoàn toàn thất thần.

Tần Trần không ngờ được, một chỉ tiện tay của mình cuối cùng lại mang tới đả kích lớn như vậy cho U Thiên Tuyết.

- Cơ hội tốt.

Hắn không do dự nữa, lắc người thoáng chốc hóa thành một đường ánh sáng lao vào núi rừng.

Cơ hội tốt như vậy, còn không chạy thì chờ làm gì chứ?

- Không tốt!

Tần Trần thoáng động, U Thiên Tuyết cũng chợt lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng lưng Tần Trần biến mất ở trong núi rừng.

Nàng cắn răng một cái, nhanh chóng lao tới nhưng làm gì còn có bóng dáng Tần Trần nữa.

- Người này tự nhiên lại chạy à?

Hàm răng khẽ cắn vào đôi môi đỏ mọng, U Thiên Tuyết cũng không rõ cảm xúc trong lòng mình thế nào nữa, chỉ còn sự sợ hãi khi nghĩ lại.

Không ngờ mình lại thất thần trong lúc đang chiến đấu, quả thực không thể tha thứ.

Ở dưới trạng thái này, bất kỳ một võ giả Địa cấp nào cũng có thể dễ dàng giết chết mình.

- Tiểu tử kia tự nhiên không nhân cơ hội ra tay với ta!

Thu kiếm vào vỏ, trong lòng U Thiên Tuyết không nghĩ ra.

Nếu vừa rồi Tần Trần nhân cơ hội ra tay với nàng, tám chín phần là nàng phải lập tức nuốt hận.

- Hừ, hắn cho rằng mình có thể chạy thoát sao?

U Thiên Tuyết Lấy từ trên người ra một trận bàn, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

Cũng giống như Huyết Linh Trì Mê Hồn Khốn trận, trận pháp sơ tuyển của cuộc thi đấu năm nước này cũng do phụ thân của nàng năm đó cùng tham dự lập ra.

Cho nên trước đó nàng mới có khả năng dễ dàng tìm đến chỗ của Tần Trần như vậy.

- Ơ!

Chẳng qua khi nàng lại phát động trận bàn, vết tích của Tần Trần phía trên đó không ngờ đã biến mất.

- Sao có thể như vậy được?

U Thiên Tuyết phát động mấy lần, lúc này mới phát hiện, trong trận bàn thật sự đã hoàn toàn mất đi tung tích của Tần Trần.

- Đáng giận.

U Thiên Tuyết cắn răng, không nhịn được căm giận hét lên.

Trước đó tiểu tử kia có thể phá giải được Huyết Linh Trì Mê Hồn Khốn trận, chắc chắn có nghiên cứu nhất định về trận pháp, có lẽ trên thân có bảo vật gì đó che giấu sự theo dõi của mình.

- Đừng để cho ta gặp lại ngươi.

U Thiên Tuyết lắc người và biến mất ở trong rừng núi.

Nàng đã mất đi hứng thú tiếp tục tìm Tần Trần. Vào giờ phút này, trong đầu nàng chỉ có một chỉ của Tần Trần lúc trước không ngừng quanh quẩn không đi.

Một đường chạy hết sức lực trên trăm dặm, Tần Trần mới dừng lại.

Tần Trần lấy ngọc bài truyền tống từ trên người ra, trề môi.

- Còn muốn tiếp tục theo dõi ta à, không có cửa đâu.

Hắn hết sức tò mò về chuyện U Thiên Tuyết lúc trước có thể nhanh chóng theo dõi mình như vậy. Sau khi cẩn thận suy nghĩ, hắn lại phát hiện ra vấn đề trên ngọc bài truyền tống. Vì vậy chỉ sau vài thao tác, hắn đã giấu đi khí tức trên đó.

- Hả? Có người!

Bỗng nhiên, Tần Trần ngẩng đầu, nhìn về phía sâu bên trong rừng cây.

- Người nào?

Phía đối diện hình như cũng phát hiện ra Tần Trần, có người khẽ quát một tiếng, ngay sau đó bụi cây tách nhau, mấy võ giả từ phía trước đi ra.

Người dẫn đầu không ngờ là Tử Huân công chúa, ngoài ra còn có hai nam một nữ đi theo sau lưng nàng.

- Là ngươi?

Thấy là Tần Trần, Tử Huân công chúa không khỏi nhíu mày.

- Tử Huân công chúa, là thiên tài Đại Tề quốc của chúng ta, hình như tên là Tần Trần.

Nữ tử kia hưng phấn nói.

Nhưng nam võ giả lại không mấy hưng phấn, trái lại trong mắt hiện ra chút thù địch.

- Sao ngươi lại ở chỗ này?

Tử Huân công chúa nhíu mày nói.

- Sao ta không thể ở đây?

Tần Trần xoa xoa mũi.

Tử Huân này hỏi vấn đề đúng là kỳ lạ, nơi này là nơi rèn luyện, mình xuất hiện ở đây chẳng phải rất bình thường sao?

Tử Huân công chúa hình như cũng biết mình hỏi có chút vấn đề, vẻ mặt hơi xấu hổ nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, nói:

- Ngươi không gặp phải võ giả của Đại Ngụy quốc sao?

- Tử Huân công chúa, hắn chắc chắn không gặp phải, bằng không sao còn có thể an toàn đi lại ở trong núi rừng này chứ? Chắc chắn đã sớm bị võ giả của Đại Ngụy quốc giết chết rồi.

Thanh niên áo trắng trong đó bỗng nhiên mở miệng nói, khóe miệng cười như không cười vẻ tươi cười.

Tử Huân công chúa do dự một lát, nói:

- Tần Trần, ngươi đi theo chúng ta đi, như vậy sẽ an toàn hơn.

Tần Trần mỉm cười, nói:

- Cảm ơn Tử Huân công chúa, nhưng ta vẫn quen hành động một mình.

- Tần Trần, ngươi đi với chúng ta đi. Trước đó chúng ta gặp phải võ giả của Đại Ngụy quốc, thiếu chút nữa đã chết, nhờ có Tử Huân công chúa ra tay, chúng ta mới còn sống. Ngươi sợ rằng còn không biết, bây giờ võ giả của Đại Ngụy quốc đang điên cuồng truy sát võ giả của Đại Tề quốc chúng ta, ngươi đi theo chúng ta, sẽ càng thêm an toàn.

Nữ tử bên cạnh Tử Huân công chúa nói với Tần Trần.

- Bạch Tĩnh, Tần Trần hắn là thiên tài bước vào Huyết Linh Trì, cho dù một mình thì căn bản cũng sẽ không có vấn đề gì. Tần Trần ngươi nói đúng không?

Người thanh niên áo trắng này lại lên tiếng.

Tần Trần liếc mắt nhìn người thanh niên áo trắng này, hình như mình và hắn không quen biết, sao vừa gặp mặt đã năm lần bảy lượt chèn ép mình, có vấn đề.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️