Tay nàng cầm Lưu Quang bảo kiếm, trên người mặc áo khoác, thân hình gợi cảm, cho người ta cảm giác xung đột thị giác mãnh liệt ở trong núi rừng hoang vu này.
Dáng người như vậy, gương mặt như vậy, bất kỳ nam tử nào cũng không thể không động tâm, thần hồn điên đảo, mắt nhìn chằm chằm.
Nhưng trong mắt Tần Trần lại hoàn toàn không có vẻ gì si mê, có chỉ là bất đắc dĩ và cười gượng.
Lăng Thiên Tông chính là một trong những tông môn cao cấp nhất trong năm nước Tây Bắc, kiếm đạo vang danh năm nước Tây Bắc, có thể nói là tông môn có kiếm đạo mạnh mẽ.
U Thiên Tuyết là thiên tài đứng đầu Lăng Thiên Tông trăm năm qua, trải qua Huyết Linh Trì tẩy rửa, năm ấy mười chín tuổi đã đạt được Thiên cấp trung kỳ, hơn nữa còn lĩnh ngộ kiếm ý.
Phải biết rằng tất cả thiên tài đứng đầu trong năm nước Tây Bắc lần này, Tần Phong và Niệm Vô Cực cũng đạt tới Thiên cấp trung kỳ, nhưng tuổi tác của bọn họ còn lớn hơn U Thiên Tuyết.
- Tần Trần, ngươi ở trong Huyết Linh Trì đã vô lễ với ta, ngày hôm nay ta U Thiên Tuyết nhất định phải làm cho tên dê xồm ngươi biết cái gì gọi là hối hận.
U Thiên Tuyết cầm theo kiếm, ánh mắt phẫn nộ, trong lòng lại hết sức giật mình.
Bởi vì một kiếm vừa rồi, nàng không hề nương tay, đã thi triển ra bảy phần lực lượng, cho dù là võ giả Thiên cấp sơ kỳ cũng sẽ bị một kiếm làm cho thương nặng, không ngờ được Tần Trần tự nhiên có thể né tránh.
Nàng rất tò mò, Tần Trần làm thế nào phát hiện ra một kiếm kia của nàng.
- Ta đã từng nói, chuyện ngày đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, sao ngươi lại nghe không hiểu vậy?
Tần Trần bất đắc dĩ. Đầu óc của nữ nhân này cũng quá cứng rắn đi.
- Ngoài ý muốn, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao?
- Không quan tâm ngươi có tin hay không, nó đều là một chuyện ngoài ý muốn. Nói thật, ta căn bản không thấy cái gì, không cần thiết ngạc nhiên như thế.
- Ngạc nhiên?
U Thiên Tuyết quả thực sắp giận điên lên rồi.
Hai người cơ thể trần truồng ở một chỗ, mặc dù có nước hồ Huyết Linh Trì che nhưng rất nhiều nơi đều đã bị nhìn thấy, vậy còn không đủ, hắn còn muốn thấy cái gì?
- Hừ, bớt nói những lời dư thừa, ta không giết ngươi, nhưng ngươi có thể tránh tội chết, tội sống khó tha, từ nay về sau, ngươi cũng đừng mong tập võ nữa, tránh cho tên dâm tặc ngươi đi gây tai họa cho người khác.
Ánh mắt U Thiên Tuyết trở nên sắc bén, điều động chân khí trong cơ thể, từ phía xa không ngừng rót vào thân kiếm.
Oong!
Phía ngoài thân kiếm phóng ra hào quang chói lòa, một khí tức kinh người tràn ra.
- Lại là bảo binh tam giai.
Tần Trần chắt lưỡi, nhíu mày lại.
Xem ra có chút phiền phức.
Tu vi bản thân của U Thiên Tuyết lại cực cao, đạt tới Thiên cấp trung kỳ, đồng thời còn lĩnh ngộ kiếm ý, thực lực không tầm thường, không ngờ được vũ khí trên người còn là bảo binh tam giai, ba thứ này kết hợp lại, khiến thực lực của nàng lập tức đạt tới một mức không thể mức tưởng tượng.
- Keng!
Khi Tần Trần cau mày, U Thiên Tuyết bỗng nhiên hành động, thân hình của nàng giống như dải cầu vồng, bước chân lưu chuyển, lập tức đi tới trước mặt Tần Trần, kiếm quang thay đổi, biến thành một vụ kiếm hoa, đâm thẳng về phía ngực Tần Trần.
Chỉ trong nháy mắt, mũi kiếm lạnh lùng lại đi tới cách Tần Trần mấy tấc.
Kiếm khí sắc bén này thậm chí xuyên qua không trung, đã mơ hồ đâm vào cơ thể Tần Trần.
- Vừa rồi đối chiến với đám phế vật Đại Ngụy quốc kia thật sự không vui vẻ gì, vừa lúc dùng U Thiên Tuyết này luyện tay một chút!
Trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ này, Tần Trần đạp bàn chân xuống đất, hơi nghiêng người tránh ra.
- Vù!
Kiếm khí sắc bén xuyên qua không trung, lập tức chém ở trên một cây đại thụ cách đó không xa, vù một tiếng, thân kiếm tiến vào gỗ, cả cây cây lớn nổ tung ra, hóa thành bột mịn.
- Ơ, tránh được à?
U Thiên Tuyết kinh ngạc nghi ngờ, chân mày nhướng lên.
Nếu nói lần trước Tần Trần né tránh, còn có thể giải thích là may mắn, lần này lại né tránh thì tuyệt đối không thể nói là ngoài ý muốn được.
Tiểu tử này có chút kỳ lạ.
U Thiên Tuyết không dám khinh thường Tần Trần.
Tuy tu vi của hắn chỉ có Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, nhưng có thể ở trong Huyết Linh Trì xông qua Mê Hồn Khốn trận, bây giờ lại liên tục tránh thoát công kích của mình, người bình thường không thể làm được.
- Nhưng không quan tâm hắn có gì đặc biệt, hôm nay ta muốn phế bỏ hắn, người này đừng mơ tránh được nữa.
- Vù!
Một chiêu thất bại, U Thiên Tuyết đổi chiêu, cánh tay run lên, Lưu Quang kiếm xoay tròn trong không trung, dễ dàng lao tới bên cạnh Tần Trần, nhanh đến khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng được.
Lưu Quang kiếm lại giống như đã trở thành một phần cơ thể của nàng, hoàn toàn không cần có thêm bất kỳ khống chế nào, chỉ đâu đánh đó vô cùng thành thạo.
Nhưng Tần Trần lắc người một cái, không ngờ lại tránh khỏi, kiếm quang lướt qua cơ thể hắn, chỉ cách da thịt của hắn có chưa tới một tấc.
- Hừ.
Khẽ hừ một tiếng, U Thiên Tuyết tiếp tục đuổi theo, kiếm quang chớp hiện giống như tinh quang lưu chuyển, không ngừng tới gần Tần Trần.
Nhưng thân hình Tần Trần lại biến hóa kỳ ảo như trong mơ, hai chân chỉ lưu lại bóng mờ, không ngừng lui về phía sau, kiếm quang này không ngừng lưu chuyển ở bên cạnh hắn, mỗi lần đều chỉ kém chút xíu, nhưng trước sau không có cách nào đâm trúng cơ thể hắn.
- Đáng giận, Thiên Nữ Tán Hoa!
U Thiên Tuyết hít sâu một hơi, ánh mắt thoáng ngưng trọng, thi triển ra một chiêu kiếm pháp Huyền cấp trung giai. Trong phút chốc, kiếm quang đầy trời bao phủ lấy Tần Trần, trong thiên địa xuất hiện rất nhiều kiếm hoa, những kiếm hoa này nối tiếp nhau nổ tung ở trong hư không, phong tỏa không gian xung quanh Tần Trần.
Đồng thời, một kiếm khí kinh người bao phủ ở Tần Trần, trong thiên địa dường như chỉ còn lại có một mảnh kiếm quang này, bất luận né tránh thế nào cũng không thoát khỏi phạm vi của kiếm quang.
- Kiếm pháp tốt...
Tần Trần không nhịn được mở miệng, hai mắt sáng lên.
Theo Tần Trần thấy, Kiếm pháp Huyền cấp trung giai chỉ có thể xem như là rác rưởi, hết sức bình thường, nhưng U Thiên Tuyết này thi triển ra lại thể hiện ra kiếm ý của Thiên Nữ Tán Hoa vô cùng nhuần nhuyễn, ở địa phương hẻo lánh như năm nước Tây Bắc, có thể làm được điểm này thì không dễ dàng gì.
- Tiểu tử thối này, lúc này lại còn dám đánh giá!
Chỉ là U Thiên Tuyết nghe Tần Trần nói vậy, thiếu chút nữa đã phun ra một búng máu.
Cũng đã sắp chết đến nơi rồi, còn thản nhiên như vậy, không phải đầu óc của người này có vấn đề chứ?
- Chỉ tiếc, Thiên Nữ tuy có, nhưng hoa ý không mạnh, đáng tiếc, đáng tiếc.
Tần Trần lại là than thở.
- Ngươi biết cái gì!
Ánh mắt sắc bén, U Thiên Tuyết khẽ quát một tiếng, khóe miệng cong lên cười.
Không ngờ người này cũng dám đánh giá kiếm pháp của mình, cũng không nhìn thử xem đức hạnh của mình thế nào.
Ngay cả phụ thân cũng khen kiếm pháp của mình không ngớt miệng, tìm không ra sơ hở.
Một kẻ như hắn thì có thể biết được bao nhiêu chứ?
Chỉ là không đợi trong lòng U Thiên Tuyết xem thường, Tần Trần bị kiếm hoa bao phủ đột nhiên dừng lùi lại.
- Đến lúc rồi.
Trong ánh mắt Tần Trần bắn ra hai ánh sáng mãnh liệt, tay phải dựng thẳng lên, ngón trỏ và ngón giữa tạo thành kiếm chỉ, chợt đâm về phía giữa kiếm quang kia.
- Người này muốn tìm chết!
U Thiên Tuyết bị dọa cho giật mình.
Nàng vẫn hiểu rõ Thiên Nữ Tán Hoa của mình có uy lực tới mức nào.
Nếu Tần Trần toàn lực chống đỡ, có lẽ chỉ bị thương nặng, còn có một đường sống.
Nhưng nếu tiến hành phản kích, tất nhiên sẽ kích phát kiếm ý bắn ngược, đến lúc đó, uy lực của kiếm pháp tăng vọt, lập tức lại cắt hắn thành mảnh vụn, ngay cả mình cũng không khống chế được.
- Người này...
U Thiên Tuyết thở dài. Nàng đã có thể tưởng tượng được kết quả của Tần Trần sau một kiếm này.
Nàng không nhịn được nhắm hai mắt lại.