Vũ Thần Chúa Tể

Chương 192: Oan gia ngõ hẹp

Chương Trước Chương Tiếp

Bản thân võ giả Đại Ngụy quốc này sắp không kiên trì nổi, nhưng trong cuộc chiến đấu, Tần Trần đã dần dần quen thuộc với lực lượng của mình.

Lúc mới đầu, hắn xuất lực còn có chút sai lệch, nhưng càng về sau, mỗi lần ra quyền đều có thể đạt được hiệu quả hắn muốn, gần như hoàn toàn không sai lầm.

- Đáng giận.

Đến cuối cùng, võ giả của Đại Ngụy quốc này không chịu nổi nữa, vận chuyển huyết mạch trong thời gian dài, khiến cơ thể hắn chịu gánh nặng nghiêm trọng quá mức, máu cũng chảy từ trong lỗ chân lông ra.

- Không được, tiếp tục như vậy nữa, bản thân ta sắp không được rồi. Tiểu tử này quả thực tà môn, vẫn chạy là thượng sách.

Trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ, võ giả Đại Ngụy quốc này dốc hết sức lực đánh ra một quyền, sau đó chợt lui về phía sau, lao nhanh vào trong rừng núi phía xa.

- Tiểu tử, ngươi chờ đấy, không giết ngươi, ta thề không làm người.

Võ giả Đại Ngụy quốc này tức giận đến mức sắp phát điên, nếu như truyền đi, hắn thậm chí không làm gì được một tiểu hài tử xấu xa như Tần Trần, sợ rằng sẽ trở thành trò cười cho các võ giả khác của Đại Ngụy quốc.

- Mới vậy đã đi rồi à, thật kém cỏi? Chỉ suýt nữa thì ta đã thật sự không kiên trì nổi.

Tần Trần thấy đối phương còn muốn chạy, không nhịn được vội vàng kêu lên.

Võ giả Đại Ngụy quốc này lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, trong lòng không khỏi chửi ầm lên.

Chỉ suýt nữa, ngươi đã nói bao nhiêu lần chỉ thiếu chút nữa rồi?

Tốc độ trốn chạy của hắn không khỏi nhanh hơn.

Thấy đối phương có ý muốn chạy trốn, vẻ mặt Tần Trần thất vọng.

- Thôi đi, cũng làm quen đủ rồi, đã đến lúc kết thúc.

Tần Trần thu lại cảm xúc, ánh mắt trở nên lạnh lùng, hai chân chợt giẫm mạnh xuống đất.

Ầm!

Đất đá dưới chân nổ tung, thân hình Tần Trần giống như một mũi tên rời cung, chợt bắn ra, chớp mắt đã đuổi kịp võ giả Đại Ngụy quốc này.

- Cái gì?

Võ giả Đại Ngụy quốc này đang chạy nhanh chợt xoay đầu, chỉ thấy Tần Trần nhanh chóng tới gần, đôi mắt lập tức trợn trừng, lộ vẻ hoảng sợ.

Nếu đến bây giờ, võ giả Đại Ngụy quốc này còn không rõ mình bị Tần Trần đùa bỡn thì cũng quá ngây thơ rồi.

- Khai Thiên Lập Địa!

Bóng ma chết chóc bao phủ, võ giả Đại Ngụy quốc này hét lớn một tiếng, chân khí trong cơ thể và huyết mạch được phát động đến mức tận cùng, quay người đánh ra một quyền, đồng thời sử dụng tay trái nắm ngọc bài, chuẩn bị bóp nát bất kỳ lúc nào.

- Chết!

Tần Trần khẽ quát một tiếng, một quyền đánh ra, va chạm vào nắm đấm của võ giả Đại Ngụy quốc này.

- Phụt phụt!

Võ giả Đại Ngụy quốc này trợn trừng, hai mắt hoảng sợ, cơ thể chia năm xẻ bảy, lập tức nổ nát, ngã xuống.

Thậm chí ngay cả ngọc bài cũng không kịp bóp nát.

- Vốn chỉ muốn phế ngươi, nhưng ngươi giết người vô tội, trong tay dính máu, ta cũng chỉ có thể giết ngươi.

Tần Trần hạ xuống đất, lắc đầu.

Nếu trước đó đối phương không tiện tay giết chết thiên tài của thế lực nhỏ, Tần Trần tối đa chỉ đánh hắn tàn phế, nhưng lúc trước đối phương tùy ý giết người, trong lòng Tần Trần lại hiểu rõ, người này tất nhiên là một người hung ác, không giết hắn sẽ chỉ làm hắn tiếp tục giết hại những người khác.

Đối với võ giả thiên tài phía sau nắm giữ thế lực to lớn như vậy, cho dù là tu vi bị phế bỏ vẫn có thể làm xằng làm bậy.

Tần Trần thở hắt ra một hơi, tìm kiếm ở trên người đối phương.

Không ngờ hắn lại có thể phát hiện ra một chiếc nhẫn trữ vật.

- Người này tuyệt đối là thiên tài của một thế lực lớn nào đó của Đại Ngụy quốc.

Tần Trần thầm nghĩ, võ giả bình thường có lẽ không có cách nào nắm giữ bảo vật như chiếc nhẫn trữ vật.

Tần Trần dùng lực tinh thần xóa đi ấn ký của đối phương, mở chiếc nhẫn trữ vật ra, hắn vừa nhìn thì ánh mắt lập tức nghiêm lại.

Chỉ thấy ở trong chiếc nhẫn trữ vật này có hơn mười cái huyết tinh, cái này cũng chưa tính là gì, bên trong còn có không ít ngân phiếu và bí tịch.

Điều làm cho Tần Trần phẫn nộ, là trên rất nhiều ngân phiếu lại có thể có đóng dấu của các thành trì khác nhau của Đại Tề quốc.

Ở đại lục Thiên Vũ, tất cả ngân phiếu đều do bốn ngân trang lớn lũng đoạn, bốn ngân trang lớn này chính là đại thế lực số một ở lục Thiên Vũ, cho dù là ở trong Võ Vực cũng nắm giữ năng lực cực kỳ đáng sợ, điểm ấy là rất bình thường.

Nhưng trên mỗi một tấm ngân phiếu đều có dấu ấn riêng của mình, ví dụ như cùng là ngân phiếu của ngân trang Thiên Phát, có khi là do phần trang Hiên Dật thành của Đại Tề quốc phát ra, có khi là Huy Thạch thành của Đại Tề quốc phát ra, dấu ẩn phía trên sẽ khác nhau.

Mà bây giờ, Tần Trần tự nhiên phát hiện ra rất nhiều ngân phiếu với dấu ấn của các thành trì khác nhau của Đại Tề quốc trên người võ giả Đại Ngụy quốc này, điều này có thể đại biểu đối phương ít nhất đã từng giết qua vài võ giả Đại Tề quốc, bằng không, một thiên tài Đại Ngụy quốc sao có thể nắm giữ ngân phiếu của nhiều ngân trang Đại Tề quốc như vậy.

- Đại Ngụy quốc à!

Thu hồi chiếc nhẫn trữ vật, ánh mắt Tần Trần lạnh lùng.

Cho dù hắn không có bao nhiêu tình cảm đặc biệt với Đại Tề quốc, nhưng dù sao cũng là một thành viên của Đại Tề quốc, nghĩ đến võ giả của Đại Ngụy quốc, đang trong ở núi rừng này điên cuồng tàn sát võ giả Đại Tề quốc hắn, trong lòng Tần Trần vẫn rất kích động.

- Nếu đã vậy, ta tiếp tục bắt thiên tài của Đại Ngụy quốc ngươi tới luyện tay thêm một chút.

Lập tức, Tần Trần lẩn vào núi rừng, bắt đầu tìm kiếm tung tích của võ giả Đại Ngụy quốc.

Võ giả của Đại Ngụy quốc hành động ở trong rừng núi này vô cùng kiêu ngạo, rất nhanh đã bị Tần Trần gặp phải mấy người.

Những võ giả của Đại Ngụy quốc vốn săn giết đệ tử Đại Tề quốc ở khắp nơi trong núi rừng, sau khi nhìn thấy Tần Trần gần như đều hưng phấn không thể tăng thêm được, đằng đằng sát khí ra tay trước.

Vì vậy trong núi rừng này, khắp nơi truyền đến tiếng quát như vậy.

- Vẫn suýt nữa.

- Đáng giận, sao ngươi lại mạnh như vậy, nguy hiểm thật, suýt nữa ta đã chết rồi.

- Còn thiếu chút nữa.

Mỗi lần gặp phải đệ tử Đại Ngụy quốc, Tần Trần đều ép tu vi của mình xuống, rèn luyện kỹ năng chiến đấu của mình, càng ngày càng quen thuộc thân thể của mình.

Đến cuối cùng, Tần Trần thậm chí chính xác chặt đứt một phần ba cọng tóc của đối phương thì tuyệt đối sẽ không chặt đứt đến hai phần ba.

Tay mắt và tinh thần đã hoàn toàn dung hợp lại với nhau.

Một đêm, đệ tử Đại Ngụy quốc chết ở trên tay Tần Trần đạt tới mười một người.

Tần Trần đều tìm kiếm được ngân phiếu và bảo vật của các nước khác trên thân của mười một người này, rõ ràng trên tay bọn họ đều có dính mạng người.

- Mới giết mười một người, hơn nữa mấy thiên tài đứng đầu Đại Ngụy quốc chạy đi đâu rồi?

Tần Trần nhíu mày.

Cho tới bây giờ, ngoại trừ tên võ giả của Đại Ngụy quốc đầu tiên, Tần Trần tạm thời còn chưa gặp được thiên tài bước vào Huyết Linh Trì khác của Đại Ngụy quốc k.

Rừng núi này quá lớn, muốn tìm được mấy người đó cũng không phải là chuyện gì đó dễ dàng.

Khi Tần Trần dự định tiếp tục săn giết.

- Hả?

Bỗng nhiên, hắn chợt dừng lại, lui về phía sau.

- Nguy hiểm!

Phụt phụt!

Một đường kiếm quang từ trên một cây đại thụ cách đó không xa bắn nhanh đến, nhanh đến mức khiến cho người ta không kịp chớp mắt, lập tức chém hòn đá dưới chân Tần Trần thành hai mảnh.

Sau khi hòn đá bị bổ ra, rơi xuống đất, cuối cùng lại hóa thành bột mịn.

Nếu không phải Tần Trần trốn tránh đúng lúc, một kiếm này bổ vào trên người hắn, không thể coi thường được.

Có thể tu luyện kiếm pháp với lực phá hoại vô cùng đạt tới tình trạng tự nhiên, âm thầm ảnh hưởng tới sự vật thì không phải là thiên tài bình thường.

- Tại sao lại là nàng?

Chỉ là Tần Trần lại cười gượng, nhìn về phía sâu bên trong núi rừng này.

- Dâm tặc, cuối cùng cũng để cho ta tìm được ngươi, xem lần này ngươi còn trốn được ở đâu.

Một tiếng quát khẽ vang lên, một bóng dáng yểu điệu từ trong đại thụ kia nhảy xuống, đó chính là U Thiên Tuyết của Lăng Thiên Tông.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️