Vũ Thần Chúa Tể

Chương 190: Tùy ý giết người

Chương Trước Chương Tiếp

- Chờ một ít thời gian nữa, tu vi của ta còn mạnh hơn, có thể cẩn thận tìm kiếm một lần.

Đang nghĩ ngợi, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng chiến đấu.

Hắn tiến lên nhìn, lại nhìn thấy một võ giả trẻ tuổi đang chiến đấu với một con Thanh Phượng Loa Văn Báo Địa cấp sơ kỳ.

Tu vi của người này ở Địa cấp sơ kỳ đỉnh phong, rõ ràng là đệ tử của một thế lực nhỏ, đang chiến đấu khó phân thắng bại với Thanh Phượng Loa Văn Báo này.

Tuy uy lực đao pháp của hắn không mạnh nhưng tương đối có ngộ tính, ngoại trừ tu vi hơi thấp ra, thiên phú chiến đấu cực cao, chiến đao tung bay múa thành một đoàn, ép Thanh Phượng Loa Văn Báo liên tiếp lui về phía sau, trên thân đầy những vết thương.

- Con Thanh Phượng Loa Văn Báo này không ổn rồi.

Tần Trần thấy thế, khẽ lắc đầu.

Quả nhiên, sau năm lần hít thở, Thanh Phượng Loa Văn Báo bị ép đến góc, phát ra một tiếng gầm thét bi thương căm phẫn giận dữ, lập tức bị giết chết.

- Ai!?

Võ giả trẻ tuổi này vừa mới chuẩn bị đi thu lấy huyết tinh, bỗng nhiên nhận ra được điều gì, chợt nhìn về phía chỗ của Tần Trần, lập tức biến sắc.

- Là thiên tài của năm đại cường quốc.

- Vèo!

Gần như không do dự, võ giả trẻ tuổi này không dám thu huyết tinh của Thanh Phượng Loa Văn Báo, trực tiếp xoay người chạy.

- Ta có dọa người như vậy sao?

Nhìn bóng lưng của đối phương rời đi, vẻ mặt Tần Trần ngỡ ngàng.

Hắn làm sao biết được, ở trong mắt thiên tài thế lực nhỏ khác, thiên tài của năm đại cường quốc đơn giản giống như mãnh hổ dã thú.

Thấy người kia lại sắp tiến vào trong rừng cây và biến mất, đột nhiên không biết từ nơi nào đó sáng lên một ánh đao, ánh đao sáng như điện, vừa lóe lên, thiên tài thế lực nhỏ đã hoảng sợ trợn trừng hai mắt, cơ thể đang chạy nhanh chia ra làm hai, nặng nề ngã xuống đất, máu tươi giàn giụa.

Con ngươi Tần Trần đột nhiên nghiêm lại.

- Hì hì, một Địa cấp sơ kỳ đỉnh phong vô dụng cũng dám tới tham gia cuộc thi đấu năm nước, đúng là tự tìm chết.

Từ dưới một cây đại thụ cách đó không xa, một võ giả trên người mặc áo bào lực sĩ đi ra, khóe môi nhếch lên cười dữ tợn.

- Là một thiên tài của Đại Ngụy quốc, hình như... Cũng từng tiến vào Huyết Linh Trì tẩy rửa.

Tần Trần dừng bước lại, nhìn về phía đối phương.

Võ giả Đại Ngụy quốc này tìm kiếm một lát trên thân người bị giết chết, tìm ra hai huyết tinh thì bĩu môi, vẻ mặt thất vọng, nói:

- Chỉ có hai viên huyết tinh huyết thú Địa cấp sơ kỳ, đúng là rác rưởi.

Sau đó, hắn quay đầu, nhìn về phía Tần Trần, cười gằn nói:

- Tuy nhiên ta cũng tương đối may mắn, tự nhiên gặp phải thiên tài của Đại Tề quốc, ha ha ha, hơn nữa còn là thiên tài bước vào Huyết Linh Trì.

Tần Trần nhíu mày nói:

- Vì huyết tinh mà giết người như thế, lẽ nào ngươi không có chút lòng thương hại sao?

- Lòng thương hại, đó là cái gì?

Võ giả Đại Ngụy quốc này không ngờ được Tần Trần nhìn thấy mình lại có thể không trốn, không khỏi híp mắt cười:

- Thật không ngờ ngươi lại to lại như vậy, ngươi sẽ không cho rằng có thể đấu được với ta chứ?

Sắc mặt Tần Trần không hề thay đổi, nói:

- Ngươi lại khẳng định ngươi có thể giết được ta như vậy sao?

Võ giả Đại Ngụy quốc này cười ha ha:

- Ngươi cho rằng bước vào Huyết Linh Trì thì không được à? Tần Trần, cháu ngoại của Định Vũ Vương Đại Tề quốc, quán quân cuộc thi cuối năm của học viện Thiên Tinh lần này, ta nói không sai chứ?

- Ngươi từng điều tra về ta à?

Mắt Tần Trần híp lại.

- Ha ha ha, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Tư liệu về các thiên tài Đại Tề quốc bước vào Huyết Linh Trì lần này, chúng ta đều có, tuy nhiên chủ yếu là để điều tra Tứ vương tử và Tần Phong, ngươi chẳng qua là tiện thể thôi. Một người ngay cả ở trong Huyết Linh Trì cũng bị lạc đường, vẫn không đáng để cho ta thấy hứng thú, điều duy nhất có thể khiến cho ta hứng thú là thân phận bước vào Huyết Linh Trì của ngươi, ngươi hẳn còn chưa biết, Tào Hằng vương tử đã nói qua, chỉ cần giết chết bất kỳ một thiên tài Đại Tề quốc nào bước vào Huyết Linh Trì, đều có thể nhận được một thanh bảo binh tam giai đấy.

Võ giả của Đại Ngụy quốc cười.

- Bảo binh tam giai, thật đúng là để mắt tới ta, tuy nhiên cũng phải xem ngươi có thể nhận được hay không đã.

Tần Trần thản nhiên cười, mạng của mình lại có thể chỉ trị giá một thanh bảo binh tam giai, vậy cũng quá không đáng giá.

- Ha ha ha, lấy xuống cái đầu của ngươi còn không phải là dễ dàng như trở bàn tay.

Võ giả Đại Ngụy quốc này nhìn chằm chằm vào Tần Trần:

- Xem ra, thân phận bước vào Huyết Linh Trì làm cho ngươi lầm tưởng có thể đối đầu với ta, quá buồn cười, bây giờ ta lại cho ngươi biết, cũng là thiên tài bước vào Huyết Linh Trì nhưng giữa ta và ngươi rốt cuộc chênh lệch lớn tới mức nào.

Võ giả của Đại Ngụy quốc chợt rút ra chiến đao, thân hình lắc một cái đã lao ra mấy chục thước, dường như chớp mắt đã đi tới trước mặt Tần Trần, một đao hung hãn bổ xuống.

Chiến đao này vù tiếng, đột nhiên phát ra một khí tức khủng khiếp, phía trên hiện lên rất nhiều trận văn, không ngờ là một thanh bảo binh nhị giai, hơn nữa còn là cực phẩm trong nhị giai.

Ầm!

Từng dòng chân khí phong nhận từ trên chiến đao bay ra, hóa thành tầng tầng lớp lớp cơn lốc, bao quanh Tần Trần, mang theo lực cắt đáng sợ, dường như có thể mở ra không khí.

- Vèo!

Tần Trần chợt lùi lại, tránh đòn tấn công.

Ầm!

Vô số lưỡi đao chém lên trên mặt đất, một tảng đá lớn ở trước mặt Tần Trần đột nhiên chia năm xẻ bảy, hóa thành bột mịn, đao khí bắn nhanh khiến cây rừng xung quanh đều bị nghiền nát thành gỗ vụn, mấy cây lớn ầm ầm đổ xuống, bụi bặm văng ra khắp nơi.

- Muốn tránh à, tránh được sao?

- Thiên Tự Nhất Trảm!

Võ giả Đại Ngụy quốc này hét lớn một tiếng, hai tay nắm chặt chiến đao, hung hãn chém ra về phía trước, trên thân đao kia đột nhiên chợt bắn ra một đao khí màu đen.

Đao khí mãnh liệt chém về phía trước, tạo thành một rãnh dài trên mặt đất.

- Ầm!

Đất đá cây cối xung quanh đều nổ nát, một luồng đao khi vô hình bao phủ xung quanh, tất cả mọi vật thể đều bị lực lượng này bao phủ, đều bị phong tỏa chết dưới lực đao này.

Dưới đao khí kia, Tần Trần cảm giác được một lực lượng vô hình phong tỏa mình, dường như trốn thế nào cũng không trốn thoát được.

- Nếu không muốn ta trốn, vậy cần gì phải trốn nữa.

Tần Trần cười, kiếm sắt lập tức xuất hiện trong tay, chân khí tập trung vào trong đó và chém một kiếm về phía trước.

- Thanh Phong Kiếm Pháp!

Thanh Phong Kiếm Pháp là một bộ kiếm pháp do Tần Trần tu luyện kiếp trước, vô cùng đơn giản mộc mạc lại ẩn chứa đạo lý đại đạo đơn giản nhất.

- Ha ha ha, đường đường là thiên tài Đại Tề quốc lại có thể cầm một thanh kiếm rỉ, ngươi không có vũ khí sao?

Nhìn thấy vũ khí của Tần Trần, đối phương như được mở rộng tầm mắt, gần như cười tới phun ra ngoài.

Nhưng đòn tấn công trong tay hắn lại không hề chậm lại, chân khí trong cơ thể phát động đến mức tận cùng.

- Ầm!

Hai lực lượng cường đại va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ mãnh liệt.

Hơn mười cái cây xung quanh đều nổ nát, mặt đất giữa hai người xuất hiện một hố sâu thật lớn, rất nhiều đá nổ nát.

Đao khí đầy trời bị nghiền nát, nhưng kiếm khí do Tần Trần bổ ra lại có thế như chẻ tre, cuối cùng vẫn không biến mất mà tiếp tục cuốn ra về phía trước.

- Cái gì?

Võ giả Đại Ngụy quốc biến sắc, hét lớn một tiếng, bổ vào kiếm khí mà Tần Trần chém ra.

- Phụt phụt!

Võ giả Đại Ngụy quốc này mở miệng phun ra một búng máu, bịch bịch lùi lại hơn mười bước, mới miễn cưỡng đứng vững được, cơ thể bị nội thương không nhẹ.

Trái lại Tần Trần vẫn đứng sừng sững không động, giống như bàn thạch.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️