- Vừa rồi trận pháp phát động tổng cộng ba lần hít thở, trận văn lưu chuyển khoảng chừng hai lần, dựa theo phạm vi truyền tống của truyền tống trận ngẫu nhiên, ta chắc hẳn bị truyền tống đến cách ba trăm cây số.
Trong lòng Tần Trần lặng lẽ tính toán.
Hắn ngẩng đầu.
Phía trước là một dãy núi trải dài không nhìn thấy điểm cuối, trong rừng núi xanh um tươi tốt dường như ẩn chứa sát cơ vô tận.
- Tạm thời đi xung quanh xem thử đã.
Người bình thường rơi vào một hoàn cảnh lạ lẫm như thế, tất nhiên sẽ cẩn thận, cảnh giác vạn phần.
Nhưng vẻ mặt Tần Trần lại bình thản như dạo chơi ở ngoại thành, nhàn rỗi đi dạo ở trong rừng núi nguyên sinh này.
- Ừ?
Hắn mới không được mấy bước lại bỗng nhiên dừng lại.
- Keng!
Thanh kiếm rỉ thần bí xuất hiện ở trong tay, Tần Trần như không có chuyện gì xảy ra, đâm chếch về một hướng.
- Ầm!
Mặt đất bên trái phía trước đột nhiên nổ tung, một con huyết thú giống như Xuyên Sơn Giáp từ lòng đất chợt lao ra, biến ra một huyễn ảnh, cắn xé về phía Tần Trần, nhưng thanh kiếm rỉ thần bí của Tần Trần cũng sớm nằm ngang trước mặt nó.
Phụt phụt!
Xuyên Sơn Giáp này lại giống như tự sát, lướt qua thanh kiếm rỉ thần bí, trong đôi mắt điên cuồng thậm chí còn không kịp lộ ra vẻ khủng hoảng, cả cái đầu đã bắn lên cao, máu chảy đầy đất.
- Ha ha, Thiết Bối Xuyên Sơn Giáp Địa cấp trung kỳ, may mắn không tệ.
Tần Trần đào ra một miếng huyết tinh lớn chừng ngón cái, hắn mỉm cười, bỏ vào trong túi.
Nếu có những người khác nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, nhất định ẽ giật mình kinh ngạc, Thiết Bối Xuyên Sơn Giáp chính là một loại đáng sợ nhất trong rất nhiều huyết thú Địa cấp trung kỳ.
Công kích của nó tuy bình thường nhưng phòng ngự lại có thể so với huyết thú Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, lại thêm nó có thể độn thổ, công kích rất xảo quyệt thần bí, võ giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong bình thường gặp phải đều sẽ đau đầu, có khả năng phải chết.
Nhưng ở trước mặt Tần Trần, nó lại bị một đòn giết chết, khiến người ta líu lưỡi.
Một bước đá văng thi thể của Thiết Bối Xuyên Sơn Giáp, Tần Trần đang tính chuẩn bị rời đi.
Đột ngột...
Oong!
Phía trước hơn mười thước chợt hiện lên một chút dao động của trận pháp, ngay sau đó, một ánh sáng trắng hiện lên, một võ giả xuất hiện ở trước mặt Tần Trần.
Không ngờ là La Cảnh Sơn trước đó từng tới quân doanh của Đại Tề quốc khiêu khích.
Người này vừa xuất hiện, đầu tiên là có chút sững sờ, sau đó cảnh giác nhìn lướt qua xung quanh. Trong phút chốc, trên mặt hắn lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
- Hì hì hì, không ngờ được bản thiên tài lại may mắn như vậy, mới vừa vào tới đã gặp phải một thiên tài của Đại Tề quốc, hơn nữa còn là thiên tài bước vào Huyết Linh Trì. Ha ha ha, ông trời thật là đối xử với ta không tệ đấy.
La Cảnh Sơn kích động tới mức toàn thân run rẩy.
Dựa theo cách nói của Tào Hằng vương tử, chỉ cần giết chết một thiên tài của Đại Tề quốc đã bước vào Huyết Linh Trì, lại có thể thu được một thanh bảo binh tam giai.
Chỉ là lấy tu vi của hắn sẽ không dám chọc vào đám người Tần Phong, Tứ vương tử, người có thể đối phó cũng chỉ có Tần Trần và Lý Thanh Phong này.
Nhưng không ngờ mình mới vào tới đã gặp phải Tần Trần, đây quả thực là bánh nhân thịt do ông trời cố ý ném cho mình.
Nếu như bỏ qua chuyện tốt như vậy, quả thực có lỗi với chính mình.
- Chết!
Chỉ sợ Tần Trần chạy trốn, La Cảnh Sơn cười dữ tợn một tiếng và nhào tới.
Ầm!
Chân khí toàn thân hắn thiêu đốt, ở trên người hắn cháy lên một ngọn lửa mạnh.
- Dung Viêm Công... Vạn Dung Chi Hỏa!
Ngọn lửa màu đỏ giống như cơn lốc, cuốn về phía Tần Trần.
Ngọn lửa kia cháy rừng rực, đốt hết tất cả, nó đi qua nơi nào, không khí truyền đến mùi cháy khét, rõ ràng tu vi đã được nâng cao hơn so với lúc ở trên doanh địa.
Nhìn Tần Trần vẫn ngây ngốc tại chỗ, trên mặt La Cảnh Sơn lộ vẻ mừng như điên, tiểu tử này lại còn không trốn, bây giờ cho dù hắn muốn bóp nát ngọc bài cũng đã không kịp nữa.
Trong đầu hắn vừa xuất hiện ý nghĩ này, lại nhìn thấy Tần Trần bên dưới đột nhiên ngẩng đầu, toét miệng cười với hắn.
La Cảnh Sơn sửng sốt.
Tiểu tử này đúng là đần độn, đã sắp chết đến nơi rồi còn cười ngây ngốc, không ngờ Đại Tề quốc lại để cho một người ngu ngốc như thế bước vào Huyết Linh Trì?
Trong phút chốc, ngọn lửa ngập trời, nuốt hết Tần Trần.
- Phù, bảo binh tam giai, tới tay!
La Cảnh Sơn hạ xuống mặt đất và toét miệng cười, đột nhiên vẻ mặt chợt dại ra.
Sau khi ngọn lửa tản đi, chỉ thấy Tần Trần hoàn toàn không có tổn hại nào, ngay cả tóc gáy cũng không thiếu một cây.
La Cảnh Sơn kinh ngạc đến suýt nữa rơi tròng mắt xuống.
Sao có thể như vậy được? Dung Viêm Công của mình có uy lực vô cùng, cho dù là võ giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong cũng có thể bị thiêu đốt thành tro tàn. Tiểu tử này mới từ trong Huyết Linh Trì ra không được mấy ngày, tu vi tất nhiên còn chưa củng cố, làm sao có thể. . .
Trong lòng thầm cả kinh, La Cảnh Sơn giơ hai tay lên, lại muốn ra tay lần nữa.
- Lúc trước là ngươi tấn công, chung quy bây giờ cũng phải đến phiên ta chứ?
Tần Trần toét miệng cười, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tia sáng lạnh.
Phụt phụt!
Trong phút chốc, kiếm quang hiện lên, hai mắt La Cảnh Sơn trợn tròn, miệng mở lớn, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ vô tận, sau đó một cái đầu đang yên đang lành lập tức phóng lên cao, máu tươi phun ra hai trượng.
Cho đến chết, La Cảnh Sơn cũng không nhìn thấy rõ mình chết thế nào.
- Muốn giết chết ta, vậy phải chuẩn bị tốt tinh thần phải chết đi.
Tần Trần sẽ không nương tay với những kẻ âm mưu tính giết mình,.
Sau khi cướp hết đồ trên người La Cảnh Sơn, Tần Trần bĩu môi. Người này quả thực nghèo tới mức kêu đinh đang rồi.
Tần Trần xoay người rời đi, thân hình biến mất ở trong rừng.
Lúc này, ở một chỗ khác trong núi rừng.
- Tào Hằng, chúng ta đã cho ngươi huyết tinh, ngươi cũng đừng khinh người quá đáng.
Trong tay hai đệ tử của Đại Tề quốc cầm chiến đao, vẻ mặt ngoan độc nói.
- Khinh người quá đáng à?
Tào Hằng dữ tợn cười lên:
- Ta đã từng nói rồi, người của Đại Tề quốc các ngươi đều phải chết.
Vèo vèo!
Hai đường ánh sáng màu đen từ trong tay Tào Hằng chợt bắn về phía hai người.
- Tào Hằng, Tứ vương tử điện hạ của Đại Tề quốc chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Hai võ giả của Đại Tề quốc này hét to một tiếng, đồng thời bóp nát ngọc bài.
Phụt phụt!
Trận quang lóe lên, hai người đồng thời biến mất ở trong núi rừng, nhưng trong hư không lại có một cánh tay rơi xuống, phun ra máu tươi tung tóe.
- Hai người này chạy thật nhanh!
Tào Hằng cười dữ tợn một tiếng và liếc nhìn cánh tay cụt trên mặt đất, thân hình lắc một cái, lặng lẽ biến mất ở trong rừng núi.
Cùng lúc đó, ở góc khác trong rừng núi.
Cảnh tượng như vậy cũng đang phát sinh.
Chỉ cần là nơi có đệ tử của Đại Tề quốc và Đại Ngụy Quốc gặp nhau, sẽ có cảnh chém giết xảy ra.
Ngoại trừ Đại Ngụy quốc, đệ tử do Quỷ Tiên phái phái ra đang săn giết thiên tài của Đại Tề quốc.
Đối với bọn họ, năm ngày cũng đủ bọn họ hoàn thành nhiệm vụ sơ tuyển rồi, mấu chốt nhất trước mắt là săn giết đệ tử của Đại Tề quốc.
Trong một chỗ rừng cây rậm rạp.
Tần Phong nhìn xung quanh, sắc mặt lạnh lùng.
- Tần Trần à Tần Trần, ngươi cho rằng bước vào rừng cây rậm rạp này thì ta lại không tìm được ngươi sao?
Tần Phong cười lạnh một tiếng, lấy một con rối toàn thân màu đen từ trên người ra, con rối này giống như một con chuột, đôi mắt đỏ ngầu, toàn thân tản ra ánh sáng ma quái.
- Đi thôi.
Hắn ném con rối chuột ra, tròng mắt nó đảo vài vòng, vèo một cái đã chui ra khỏi núi rừng, lao về phía trước.
- Tần Trần, Yêu Tổ Sơn Mạch này chính là đất chết của ngươi.
Tần Phong cười dữ tợn một tiếng, thân hình lướt theo con chuột rối này, nhanh chóng biến mất ở trong rừng núi.