Trong khoảng thời gian ngắn, đám người nóng nảy, không ai có thể duy trì được bình tĩnh.
Ba người Tần Phong đi ra cuối cùng, tu vi mỗi người đều đột phá đến Thiên cấp trung kỳ.
Sáng tạo ra kỷ lục trong lịch sử lễ tẩy rửa Huyết Linh Trì.
Vốn tưởng rằng đây đã là cực hạn.
Lại chưa từng dự đoán được có người kiên trì lâu hơn đám người Tần Phong.
Đây là muốn nghịch thiên sao?
Đám người Tần Phong đều đột phá đến Thiên cấp trung kỳ, vậy người cuối cùng sẽ là tu vi gì?
Chung quy sẽ không là Thiên cấp hậu kỳ cứ?
- Lý Mộng Bạch của Đại Triệu quốc, đã đi ra.
- Thiên tài đứng đầu Đại Tề quốc và Đại Ngụy quốc cũng đều đã đi ra.
- Đại Lương quốc và Đại Tống quốc cũng thế.
- Vậy còn ai chưa đi ra, rốt cuộc là ai?
Nhìn quanh thiên tài đứng đầu ở đây, tất cả mọi người đều không hiểu.
Tất cả thiên tài có khả năng còn ở bên trong, đến bây giờ đều đã ở bên ngoài, vậy người còn ở bên trong rốt cuộc là ai?
- Chẳng lẽ là người cuối cùng không đi ra, là Trần thiếu? Đúng, nhất định là hắn!
Bên phía Đại Tề quốc, tâm thần Triệu Linh San và Vương Khải Minh lại kích động.
Theo bọn họ thấy, người chưa đi ra có thể là Tần Trần.
- Nhất định là tên dâm tặc kia.
Bên phía Lăng Thiên Tông, ánh mắt U Thiên Tuyết ớn lạnh.
Tên dâm tặc kia có thể đi qua trận pháp Mê Hồn Khốn trận, đồng thời tiến vào khu vực sâu của nàng trước đó thì rất có khả năng kiên trì đến bây giờ.
Trong phút chốc, ánh mắt tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào phía trước, âm thầm chờ đợi.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Năm canh giờ.
Trong chớp mắt, lại một ngày qua đi.
Trận pháp vẫn không đóng lại, cũng không có ai đi ra.
- Sẽ không phải là trận pháp này hỏng rồi chứ?
Cuối cùng có người không nhịn được nữa.
Bây giờ đã sắp hơn ba ngày, vẫn còn có người không đi ra à, đùa kiểu gì vậy?
Lực lượng trong Huyết Linh Trì cuồng bạo tới mức nào, bình thường thiên tài có thể đợi một ngày đã rất khó có, đợi đủ hai ngày có thể phá kỷ lục, đợi đủ ba ngày, đây là người hay là huyết thú?
- Có lẽ đúng là trận pháp hỏng rồi.
Mọi người sửng sốt rồi đều bừng tỉnh.
Cũng không phải không có khả năng này, trận pháp tứ giai tuy đáng sợ nhưng bất kỳ trận pháp nào cũng có thể xuất hiện trục trặc sau khi hoạt động thời gian dài.
Trong thời gian một trăm năm qua, trận pháp bao quanh Huyết Linh Trì đã được thay đổi mấy lần, lần gần đây nhất là được thay từ hơn mười năm trước.
Dù sao trận pháp vận chuyển sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, cần phải thỉnh thoảng tiến hành bảo dưỡng.
Bây giờ xuất hiện trục trặc, cũng không phải là không thể.
- Lập tức đưa tin cho nghiệp đoàn Trận Pháp Sư năm nước, bảo bọn họ phái người đến xem.
Một cường giả, nhíu mày nói.
Hắn vừa dứt lời.
Đột ngột...
- Oong!
Trận pháp yên lặng hơn một ngày lại truyền đến dao động.
Một bóng dáng mơ hồ từ trong trận pháp chậm rãi đi ra.
Bóng dáng trong sương mù kia rõ ràng là một thiếu niên.
- Ai, rốt cuộc là ai?
Giờ phút này, tất cả mọi người trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào phía trước.
Chỉ thấy một thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi, ở trước mắt bao nhiêu người, từ trong trận pháp chậm rãi đi ra.
Thấy rõ hình dáng của đối phương, trong phút chốc, tất cả mọi người đều đờ ra, tròng mắt rơi đầy đất.
- Này này này. . . Ta không phải hoa mắt chứ?
- Đây không phải là một trong mấy tiểu tử cấp thấp của Đại Tề quốc à? Sao lại là hắn?
- Còn trẻ như vậy mà có thể đợi ở trong Huyết Linh Trì đến bây giờ, sao có thể như vậy được?
Mỗi người đều chấn động, gần như không dám tin tưởng vào mắt mình.
- Quả nhiên là Trần thiếu.
Trên mặt Vương Khải Minh lộ vẻ mừng như điên.
- Không ngờ là Tần Trần, làm sao có thể. . .
Đồng tử của Tần Phong đột nhiên co lại, bắn ra ánh sáng lạnh.
- Quả nhiên là tên dâm tặc này.
Trong mắt U Thiên Tuyết chợt bắn ra sát cơ.
- Các ngươi đây là. . .
Trận pháp dừng lại, Tần Trần nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn mình gần như muốn ăn thịt người thì bị dọa cho giật mình.
Không phải chứ, mình chẳng qua chỉ từ trong trận pháp đi ra, có cần dùng tới chiến trận lớn như vậy không? Mỗi người đều giống như sói đói muốn ăn thịt người vậy?
Ánh mắt kia khiến Tần Trần không khỏi sởn tóc gáy.
- Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong!
Tiêu Chiến chấn động nhìn Tần Trần, sau khi cảm nhận được khí tức trên người hắn thì khẽ nhíu mày.
Tần Trần ở trong Huyết Linh Trì lâu như vậy, từ Địa cấp sơ kỳ đỉnh phong một lần hành động đột phá đến Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong.
Trong Huyết Linh Trì có năng lượng dư thừa, không cần lo lắng căn cơ không vững chắc, Tần Trần đột phá lên là chuyện tất nhiên.
Nhưng trước đó có Vương Khải Minh làm vị dụ, trong lòng Tiêu Chiến không những không chấn động, trái lại có chút nghi ngờ.
Thời gian Tần Trần kiên trì rõ ràng phải lâu hơn Vương Khải Minh, nhưng tu vi lại không bằng Vương Khải Minh, đây là có chuyện gì?
- Tần Trần, ngươi cuối cùng cũng đi ra rồi, ta lo lắng muốn chết.
Tiêu Chiến đi tới trước mặt Tần Trần, thở phào nhẹ nhõm.
Đến lúc này, tám thiên tài Đại Tề quốc bước vào Huyết Linh Trì đều trở về, không một ai chết, có thể nói chuyến đi này là công đức viên mãn.
Không quan tâm tu vi thế nào, ít nhất có thể đi ra, cũng đã là một chuyện may mắn.
- Đúng rồi, sao ngươi có thể kiên trì ở bên trong lâu như vậy? Hơn ba ngày, gần bốn ngày đấy. Còn hơn Tần Phong tới một ngày.
Sau đó, Tiêu Chiến hỏi thăm, trong lòng nghi ngờ.
Hắn vừa nói xong câu nói này, ánh mắt mọi người đều tập trung lại, muốn xem thử Tần Trần trả lời như thế nào. Ánh mắt kia nóng hừng hực như đang nhìn một mỹ nữ trần truồng.
Gần bốn ngày, cho dù ngươi có thiên tài đi nữa, cơ thể lại mạnh hơn nữa, cũng không có cách nào kiên trì được lâu như vậy chứ?
Rốt cuộc là ngươi đã sử dụng biện pháp gì mới có thể kiên trì đến bây giờ?
- Hóa ra là bởi vì ta ở trong đó quá lâu.
Cảm nhận ánh mắt tò mò nóng như lửa của mọi người, Tần Trần cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao người khác nhìn mình như thế.
- Khụ khụ, thật ra tới ngày thứ hai ta đã đi ra, chỉ là không biết vì sao, trận pháp kia không truyền tống ta đến lối ra, trái lại truyền tống đến một địa phương hẻo lánh, kết quả hại ta lạc đường, tìm suốt hai ngày, mới tìm được lối ra.
Tần Trần miễn cưỡng cười một tiếng, vẻ mặt phiền muộn.
- Là chuyện này à?
Tiêu Chiến há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc.
- Ừ.
Tần Trần gật đầu, vẻ mặt cũng bất đắc dĩ.
Cái gì!
Nghe được lời giải thích này, tất cả mọi người suy sụp, thiếu chút nữa thì khóc.
Đại ca, ngươi đang chơi ta à?
Vốn tưởng rằng ngươi có thủ đoạn nào đặc biệt có thể ở trong Huyết Linh Trì lâu như vậy.
Ai biết lại có thể chỉ vì trận pháp xảy ra trục trặc.
Điều này cũng quá hãm hại người đi.
Tất cả mọi người khóc không ra nước mắt, nhưng trong lòng không hiểu sao đều thở phào nhẹ nhõm.
Suy nghĩ lại cũng thấy đúng. Nếu Tần Trần thật sự ở trong Huyết Linh Trì đủ bốn ngày, sao có thể chỉ đột phá đến Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong? Ngay cả Thiên cấp sơ kỳ cũng đạt được đấy.
Không thấy được những người chỉ ở trong đó hơn hai ngày, gần như mỗi người đều đột phá đến Thiên cấp sơ kỳ sao?
Thật sự ở trong đó bốn ngày, cao không nói, ít nhất Thiên cấp trung kỳ là thỏa đáng.
Oong!
Lúc này Mê Hồn Khốn trận tứ giai đột nhiên dao động, chậm rãi yên tĩnh xuống, điều này đại biểu một đệ tử cuối cùng cũng đã rời khỏi Huyết Linh Trì.
Muốn chờ lần tiếp theo trận pháp mở ra, phải chờ đến năm năm sau.
- Đi thôi.
Thấy rõ cảnh tượng như vậy, lúc này các cường giả của thế lực lớn dẫn theo thiên tài của mình rời khỏi hang động.
- Hừ!
Khi đi qua bên cạnh đám người Tần Trần, Niệm Vô Cực và Tào Hằng Đại Ngụy quốc đều phát ra một tiếng cười lạnh.
- Chờ xem, cho dù ngươi kiên trì lâu hơn ta thì sao chứ? Ba ngày sau, trong vòng sơ tuyển của cuộc thi đấu năm nước, bản Thiếu tông chủ sẽ cho ngươi biết ai mới thật sự là thiên tài đứng đầu, đệ tử Đại Tề quốc các ngươi cũng đều phải cẩn thận đấy.
Niệm Vô Cực lạnh lùng cười, ánh mắt đảo qua rất nhiều thiên tài của Đại Tề quốc, sau đó rời đi.