- Sao ở đây lại có nữ nhân?
Nghe được giọng nói này, vẻ mặt Tần Trần sửng sốt. Ở đây không phải là nơi tẩy rửa Huyết Linh Trì sao?
Bước vào Huyết Linh Trì, nam nữ phải trần truồng bước vào, cho nên nam nữ bước vào lối đi hoàn toàn khác nhau, sẽ bị phân phối đến hai khu vực khác nhau.
Nhưng tiếng quát khẽ vừa rồi rõ ràng là giọng nói của một nữ nhân, hơn nữa còn rất êm tai. . .
- Không đúng!
Đột nhiên, Tần Trần dường như nghĩ tới điều gì, kịp phản ứng.
Lúc trước, khi mình tìm kiếm Linh Tủy Tinh ở đáy đầm, hình như trong lúc vô ý đã xuyên qua trận pháp, sẽ không phải tới chỗ tu luyện của nữ nhân chứ?
Vừa nghĩ vậy, Tần Trần lập tức đau đầu, muốn lặn xuống nước nhưng đã không kịp nữa.
Lại nghe được tiếng xôn xao truyền ra, từ phía khác của đám sương, một gương mặt xinh đẹp đã xuất hiện ở trước mặt Tần Trần.
Đây là một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, chân mày lá liễu, mặt trái xoan, cực kỳ tinh tế xinh đẹp, mái tóc đen mượt mà rũ xuống mặt hồ, cho người ta một loại cảm giác đánh mạnh vào thị giác.
Nhìn kỹ lại, da người này nõn nà như ngọc, phía dưới xương quai xanh tinh tế bầu ngực trắng mịn rất gây sự chú ý, khiến cho huyết mạch của người ta căng lên.
Đây chính là U Thiên Tuyết - thiếu nữ thiên tài của Lăng Thiên Tông.
Tuy nhiên lúc này vẻ mặt đối phương lại không quá dễ nhìn, sau khi hơi kinh ngạc, trong ánh mắt bắn ra ngọn lửa phẫn nộ.
U Thiên Tuyết nàng yên tâm tu luyện ở trong Huyết Linh Trì, vốn cho rằng chỉ là thiên tài nữ tử của thế lực nào đó đã đến sâu bên trong nước hồ, trong lúc vô ý tiếp cận mình.
Dù thế nào nàng cũng không ngờ được đó là một nam nhân.
Hơn nữa nghĩ đến đặc tính của Huyết Linh Trì, lúc này hai người đang trần truồng ở trong Huyết Linh Trì này, một rặng mây đỏ đã nhuộm cả gò má của nàng, nàng vô cùng tức giận.
- Xin lỗi, cái đó. . . à, ta hình như đi nhầm chỗ.
Tần Trần áy náy cười, vội vàng tính rời khỏi đó.
Ở chỗ này quá xấu hổ.
Tuy nhiên vẻ mặt U Thiên Tuyết tuyệt đối không tốt hơn bao nhiêu. Đi nhầm à? Đùa kiểu gì vậy? Khu vực nam nữ trong Huyết Linh Trì đã bị trận pháp tách ra, căn bản không có khả năng tùy tiện gặp nhau được. Người này có thể đi đến chỗ này, có lẽ đã nắm giữ được sơ hở nào đó của trận pháp trong Huyết Linh Trì này, cố ý tới khinh bạc những nữ tử của các thế lực lớn các nàng.
Bằng không, hai bên nam nữ đều có thể tu luyện, tại sao phải chạy tới nơi này?
Tần Trần thật sự đi nhầm. Hắn chỉ một lòng tìm kiếm Linh Tủy Tinh, căn bản quên vị trí của mình, nếu biết mình đã xông vào khu vực của nữ tử, chắc chắn sẽ không có ló đầu ra.
Tuy gương mặt tuyệt mỹ U Thiên Tuyết, dáng người cũng rất nóng bỏng, nhưng Tần Trần cũng chỉ liếc qua với vẻ thưởng thức, vẫn không có suy nghĩ nhiều.
- Đồ dê xồm, ngươi lại còn muốn chạy à?
Thấy rõ Tần Trần xoay người rời đi, giọng nói U Thiên Tuyết lạnh như băng vạn năm vang lên. Keng, trong tay nàng xuất hiện một thanh trường kiếm, nhắm thẳng vào Tần Trần, chân khí nồng đậm tập trung ở mũi kiếm.
- Ngươi muốn làm gì?
Tần Trần nhíu mày.
Dịch Linh Tủy chính là màu trắng nhũ, hơn nữa trên mặt hồ cũng hòa lẫn với sương mù, mình căn bản không thấy gì, hình như cũng không làm ra bất kỳ hành động nào mạo phạm nàng ta, đây chỉ một chuyện hiểu lầm mà thôi, hơn nữa hắn cũng nói xin lỗi.
U Thiên Tuyết không trả lời, dáng người xinh đẹp này chợt lao ra khỏi mặt hồ, tiếng rít chói tai vang lên, mũi kiếm màu xanh đâm thẳng vào Tần Trần.
- Thật nhanh!
Đồng tử của Tần Trần đột nhiên co lại, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy kiếm nhanh như vậy trên người võ giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong. Hắn không có bất kỳ do dự nào, vận chuyển Cửu Tinh Thần Đế Quyết. Hai tay Tần Trần với chân khí quanh quẩn chợt giơ ra, kẹp lấy mũi kiếm, cứng rắn ép nó dừng ở trước mi tâm của mình.
- Ngươi muốn giết ta?
Trong giọng nói của Tần Trần có phần phẫn nộ. Uy lực của một kiếm này có tới mấy chục mã lực, nếu không phải ở trong Huyết Linh Trì có đột phá, đổi lại thành hắn trước đây, vừa sơ suất, có lẽ đã bị đâm trúng.
- Vậy thì thế nào?
U Thiên Tuyết nhanh chóng lấy từ trên thân ra một trận bàn, ném vào trong hồ nước, oong, một lực trận pháp vô hình nhanh chóng tràn ra, ngăn cản Mê Hồn Khốn trận tứ giai quấy nhiễu.
Sau đó, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Trần, chân khí trong cơ thể lại bạo phát.
Ầm!
Lần này, uy lực càng mạnh hơn trước, một kiếm lực đáng sợ từ trong thân kiếm kia bắn ra, rơi vào trên ngón tay Tần Trần, có cảm giác lạnh lẽo.
Trong lòng Tần Trần khẽ run rẩy, chỉ cảm thấy một hơi lạnh lan tràn khắp toàn thân, ở trong sương mù, mũi kiếm này cuối cùng lại phong tỏa khí tức của hắn.
Vù!
Kiếm quang xoay quanh, chợt lật trong tay Tần Trần.
- Đây là. . . Kiếm ý!
Đồng tử của Tần Trần đột nhiên co lại, nữ tử này mới mười chín tuổi, không ngờ đã lại lĩnh ngộ kiếm ý?
Hơn nữa, bình thường chiến đấu ở trong Huyết Linh Trì, một khi chân khí dao động nghiêm trọng thì Mê Hồn Khốn trận sẽ phong tỏa người ra tay, đẩy đối phương ra ngoài, nhưng nữ tử này tự nhiên ném ra một trận bàn cắt đứt, khiến cho nàng ra tay ở trong Huyết Linh Trì, Mê Hồn Khốn trận không có cách nào nhận biết được khí tức của nàng.
Đây là chuẩn bị muốn dồn hắn vào chỗ chết à!
- Điệp Phi Thân Pháp!
Thân hình lắc một cái, tránh thoát kiếm quang khắp trời, Tần Trần nhíu mày quát khẽ:
- Các hạ, chẳng qua là ngoài ý muôn mà thôi, không cần phải gây ra động tĩnh lớn như vậy chứ?
Dù nói thế nào đi nữa, cũng là mình đuối lý, Tần Trần vẫn muốn giải thích.
- Ngoài ý muốn à?
U Thiên Tuyết cười lạnh.
Không ai biết, thật ra Mê Hồn Khốn trận trong Huyết Linh Trì này là do phụ thân nàng và hội trưởng nghiệp đoàn Trận Pháp Sư của năm nước Tây Bắc liên kết bố trí, nàng tất nhiên hiểu rõ sự đáng sợ của Mê Hồn Khốn trận này. Nếu không phải từng chuyên tâm chuẩn bị, cho dù là cường giả Huyền cấp tứ giai cũng không có khả năng xông qua.
Đồng thời, bây giờ bước vào Huyết Linh Trì đều là thiên tài của các thế lực lớn, mục đích chính là hấp thu lực lượng Huyết Linh Trì, có thể đột phá.
Nhưng ở trong Huyết Linh Trì, bất kể tu luyện ở chỗ nào cũng giống nhau, đối phương lại đặc biệt chạy tới khu vực của nữ sinh, có thể tưởng tượng được mục đích của hắn là gì.
Nói là ngoài ý muốn à, có trời mới tin.
U Thiên Tuyết hơi ngạc nhiên vì Tần Trần có thể tránh thoát kiếm quang của mình, thân hình ngả về phía trước, lại ra tay.
Ong ong oong!
Mấy đường kiếm quang ngang dọc kèm theo từng âm thanh u u làm người ta sợ hãi, đâm thẳng vào đầu Tần Trần.
Ầm!
Đồng thời mặt hồ nhấp nhô, trong lúc thân hình thoáng động, hai bầu ngực của U Thiên Tuyết thiếu chút nữa hoàn toàn lộ ra, mơ hồ có thể thấy được hai điểm như đóa anh đào.
- Cẩn thận, ngươi sắp lộ rồi!
Lúc rảnh rỗi, Tần Trần lại còn cố tình nhắc nhở.
- Ngươi. . .
Vẻ mặt U Thiên Tuyết ửng đỏ, nàng mới thi triển ra chiêu kiếm pháp này được một nửa lại khiếp sợ đến mức lại vội vàng chìm người xuống hồ.
- Vừa rồi thật sự là ngoài ý muốn, nếu có mạo phạm thì xin hãy tha lỗi, từ biệt!
Nắm lấy cơ hội, Tần Trần xoay người, chui xuống nước.
- Còn muốn chạy à? Làm gì dễ dàng như vậy?
U Thiên Tuyết tức giận đến mức sôi gan, nổ phổi.
Ở Lăng Thiên Tông, nàng luôn được xem như công chúa, đã bao giờ phải chịu thiệt như vậy?
U Thiên Tuyết lấy từ trên thân móc ra một vật, ném về phía chỗ Tần Trần biến mất.
Một dao động nhanh chóng nhộn nhạo lan ra.
Trong đầm, Tần Trần vừa mới chuẩn bị theo đường cũ trở về, lại cảm thấy một lực lượng vô hình tập kích về phía hắn.
- Không ngờ là Phong Tỏa trận tam giai, sao trên người nàng ta lại nhiều bảo vật như vậy?!
Tần Trần bất đắc dĩ, Phong Tỏa trận tam giai đối với hắn cũng không tính là gì cả, chỉ cần một lúc là có thể phá vỡ, nhưng cứ như vậy, đối phương cũng có thể đuổi kịp.