Vũ Thần Chúa Tể

Chương 173: Cút đi

Chương Trước Chương Tiếp

- Là Dung Viêm Công.

- La Cảnh Sơn lại có thể bỗng chốc thi triển ra một chiêu mạnh nhất của Dung Viêm Công, hắn quá đề cao Tứ vương tử Đại Tề quốc.

- Không sai, đối phó với hắn đâu cần phải thi triển võ kỹ mạnh mẽ như thế.

Thiên tài Đại Ngụy Quốc đều nói, bọn họ hiểu rõ Dung Viêm Công của La Cảnh Sơn rốt cuộc mạnh tới mức nào, khi ở Đại Ngụy Quốc, võ giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong còn từng bị hắn đánh chết.

Bên phía Đại Tề quốc, rất nhiều thiên tài cảm nhận được uy lực ẩn chứa trong đó, ánh mắt mỗi người đều nghiêm trọng.

Khi hai tay La Cảnh Sơn sắp bổ tới trên thân Triệu Duy, Tứ vương tử Triệu Duy đột nhiên di chuyển, thân hình lắc một cái đã tránh được tấn công của La Cảnh Sơn, đi tới bên cạnh La Cảnh Sơn.

- Thật nhanh.

Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, tốc độ của Tứ vương tử quá nhanh.

Tứ vương tử đi tới bên cạnh La Cảnh Sơn, trực tiếp bổ tới một chưởng, gần chưởng phong có tiếng xé gió vang lên, dường như muốn mở ra không trung.

Một chưởng này bị đánh trúng, tảng đá cao bằng một người cũng sẽ bị cắt thành hai nửa.

Trong lòng La Cảnh Sơn thầm cả kinh, nhưng ánh mắt không hề hoang mang mà lộ vẻ dữ tợn, hung ác nói:

- Muốn tránh ta sao? Không thể nào, huyết mạch Dung Viêm, bùng nổ!

Ầm!

Một ánh sáng màu đỏ từ trong cơ thể hắn phóng ra như núi lửa phun trào, khắp nơi đều là kình khí nóng rực cuốn ra, bao phủ lấy Tứ vương tử Triệu Duy, thân hình chợt biến mất.

- Không tốt.

Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, Tứ vương tử điện hạ sẽ bị đánh trúng sao?

- Hừ, phá!

Trong lúc bọn họ kinh hãi, chỉ nghe có tiếng hừ lạnh vang lên, ngọn lửa nóng rực lập tức tách ra, hiện rõ bóng dáng của Tứ vương tử, khóe miệng hắn cong lên cười, một chưởng vỗ vào trên thân La Cảnh Sơn.

- Phụt!

Ngực bị bổ ra một vết thương dài gần thước, La Cảnh Sơn chợt lui lại, miệng phun máu tươi.

Vèo!

Tứ vương tử điện hạ lắc người lại tiến lên.

- Ngăn cản cho ta.

Trên mặt La Cảnh Sơn đã không còn vẻ ung dung, chỉ có sự kinh hãi, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay biến thành sóng lửa nặng nề để ngăn cản Triệu Duy tấn công.

Triệu Duy cười lạnh, tay phải đột nhiên tăng nhanh tốc độ, lập tức xuyên qua phòng ngự của hai tay La Cảnh Sơn, một tay tát vào trên mặt hắn.

- Bốp!

La Cảnh Sơn nổi giận, bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, phun ra bảy tám cái răng, một vết bfn tay hiện lên ở mặt hắn nửa gương mặt nhanh chóng sưng lớn.

Nụ cười trên mặt thiên tài Đại Ngụy Quốc lập tức đông cứng lại, từng người lộ vẻ ngạc nhiên, tất cả đều không thể tin vào mắt của mình, mỗi người đều há hốc miệng đủ để có thể bỏ xuống trứng gà.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Không phải nên La Cảnh Sơn đại phát thần uy đánh Tứ vương tử Đại Tề quốc quỳ xuống đất cầu xin tha thứ sao? Thế nào chớp mắt một cái, La Cảnh Sơn lại thất bại, mọi người thậm chí không thấy rõ La Cảnh Sơn cuối cùng đã thua thế nào?

Thực lực của Tứ vương tử quá mạnh mẽ, đơn giản là nghiền ép, căn bản không cần tốn nhiều sức.

- Thật sự không tệ.

Ngay cả ánh mắt Tần Trần cũng chợt nghiêm lại, tuy Tứ vương tử chỉ có tu vi Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, nhưng ở trên phương diện tốc độ và lực lượng đa vượt qua võ giả Địa cấp hậu kỳ, cho dù là cường giả Thiên cấp sơ kỳ cũng không dám nói có thể thắng dễ dàng.

Buồn cười vừa rồi La Cảnh Sơn còn diễu võ dương oai.

- La Cảnh Sơn, nên thực hiện lời hứa hẹn của ngươi đi.

Tứ vương tử cười lạnh.

- Ngươi...

La Cảnh Sơn che nửa bên mặt, trong ánh mắt đầy vẻ khó tin, cho tới bây giờ hắn vẫn có chút ngỡ ngàng, cũng không biết mình thua thế nào.

- Quỳ xuống nói xin lỗi.

Tứ vương tử cười lạnh vừa quát một tiếng, ánh mắt lạnh lùng.

- Đúng vậy, vừa rồi là ai nói chỉ cần thua sẽ quỳ xuống nhận sai?

- Một vài người đã nói, sẽ không quên nhanh như thế chứ.

- Thừa nhận thua cuộc đi, Đại Ngụy Quốc các ngươi sẽ không phải đều là một đám người nói không giữ lời chứ?

Lúc trước các thiên tài Đại Tề Quốc bất bình không thôi, giờ đều thở ra một hơi, ai nấy đều nở nụ cười.

Hả lòng hả dạ, thật sự là khiến cho người ta thấy hả hê a.

Tưởng Chung tiến lên hai bước, hắn đã khôi phục lại một chút quát lạnh:

- Còn không quỳ xuống nói xin lỗi cho ta!

- Ta...

Đồng tử của La Cảnh Sơn co lại, không dám mở miệng.

Bảo hắn bồi thường không thành vấn đề, nhưng bảo hắn quỳ xuống nói xin lỗi thì căn bản không có khả năng.

Kể từ đó, mặt mũi của Đại Ngụy Quốc đều bị hắn vứt sạch, sau này hắn làm sao còn mặt mũi gặp người ở Đại Ngụy Quốc?

- Không nói xin lỗi sao? Mới vừa rồi còn diễu võ dương oai như vậy, lẽ nào bây giờ lại khiếp sợ?

Vẻ mặt Tưởng Chung lạnh lùng, một chân giẫm lên trên lưng La Cảnh Sơn:

- Là muốn chúng ta tự mình ra tay sao?

- Dừng tay!

Cổ Khánh cũng nhìn không được nữa, vẻ mặt thâm trầm bước lên trước, lại muốn ra tay.

- Cổ Khánh, chuyện giữa các tiểu bối, chúng ta là những người làm tướng quân, vẫn không nên nhúng tay đi?

Kình khí quét ngang, Diêm Hoài cười lạnh một tiếng, ngăn cản Cổ Khánh.

- Diêm Hoài, ngươi cho rằng dựa vào ngươi lại có thể ngăn cản được ta sao?

Vẻ mặt Cổ Khánh thâm trầm, toàn thân có chân khí cuốn ra, một trận cuồng phong như sóng biển cuốn ra ngoài, ép lên trên thân của mỗi người.

Bịch bịch bịch!

Không ít võ giả thiên tài Đại Tề Quốc đều lùi lại phía sau, sắc mặt mỗi người tái nhợt.

Chỉ có mấy người Tần Trần vẫn đứng yên, không bị ảnh hưởng.

- Tới quân doanh của Đại Tề quốc ta sinh sự, thắng thì diễu võ dương oai, thua lại muốn chơi xấu à, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, theo đó còn có một lực đè ép khủng khiếp, lập tức tách khí thế mà Cổ Khánh phóng thích ra.

Ở dưới lực ép này, Cổ Khánh trước vẫn cường thế lại giống như một chiếc thuyền buồm nhỏ trên biển rộng, không hề có sức chống đỡ.

- Linh Vũ Vương đại nhân!

- Tiêu Chiến đại nhân!

Nhìn thấy người tới, tất cả mọi người cung kính hành lễ, vẻ mặt phấn chấn.

Linh Vũ Vương Tiêu Chiến là chiến thần của Đại Tề quốc, thần tượng, lãnh tụ tinh thần ở trong lòng mỗi một võ giả Đại Tề quốc.

- Tiêu Chiến!

Con ngươi Cổ Khánh co lại, khí thế của hắn vốn kiêu ngạo cũng lập tức ủ rũ như con chuột nhìn thấy mèo.

Đại Ngụy Quốc và Đại Tề quốc quanh năm chinh chiến, Cổ Khánh tất nhiên biết sự đáng sợ Tiêu Chiến, muốn giết hắn tuyệt đối không cần tốn nhiều sức.

- Tiêu Chiến, ngươi muốn gây ra chiến tranh giữa Đại Tề quốc và Đại Ngụy Quốc sao?

Cổ Khánh miệng hùm gan sứa quát lạnh.

- Chỉ dựa vào ngươi sao?

Tiêu Chiến thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, dường như trong mắt không có hắn, điều này càng làm cho người cảm thấy phẫn nộ và sỉ nhục hơn cả giễu cợt.

- Cho dù hai nước khai chiến lại thế nào, giết ngươi chẳng qua cũng chỉ vài phút.

Tiêu Chiến lạnh lùng mở miệng rồi đi thẳng tới trước mặt La Cảnh Sơn:

- Quỳ xuống nói xin lỗi, ta cho ngươi một con đường sống, bằng không ngươi biết hậu quả.

Giọng điệu hắn bình thản, không có bất kỳ lời nói uy hiếp nào, nhưng phòng ngự trong lòng của La Cảnh Sơn lại suy sụp trong nháy mắt.

Bịch!

La Cảnh Sơn quỳ rạp xuống đất, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi nói:

- Xin... Xin lỗi!

Lúc này, hắn thậm chí muốn khóc.

Không ngờ vừa bắt đầu khiêu khích một lát, tự nhiên dẫn tới Linh Vũ Vương Tiêu Chiến của Đại Tề quốc, nhân vật như vậy muốn giết chết hắn, hắn căn bản không có nơi để tới đòi lý luận.

Thậm chí ngay cả Cổ Khánh tướng quân cũng không quan tâm đối đầu với hắn.

- Còn dám tới doanh địa của Đại Tề quốc ta khiêu khích, giết không tha.

- Cút đi!

Lạnh lùng đảo qua tất cả võ giả Đại Ngụy Quốc, tất cả những người bị hắn nhìn đến đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào.

- Chúng ta đi!

Cổ Khánh cắn răng một cái, dẫn theo rất nhiều võ giả Đại Ngụy Quốc xoay người rời đi.

- Ngươi khoan đã.

Tưởng Chung gọi lại La Cảnh Sơn đang hoảng hốt bỏ chạy, trực tiếp lột đồ trên người hắn xuống, cười lạnh nói:

- Vừa rồi đã nói bồi thường, đừng quên.

Sau đó đạp một phát ở trên mông của hắn, đá hắn bay ra ngoài, rồi cười ha ha.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️