Trị liệu cho Vương Khải Minh xong, Tần Trần không ở lâu mà đi tới doanh trướng ăn, sau đó trở lại lều của mình, nhắm mắt dưỡng thần.
Sáng sớm hôm sau, Tần Trần bị tiếng động tập hợp đánh thức.
Hắn đi ra khỏi doanh trướng, lại nhìn thấy rất nhiều thiên tài của Đại Tề quốc đều tập hợp lại.
- Nghe nói ngày hôm qua mấy đệ tử thiên tài Đại Tề quốc đến, bản công tử ngược lại rất tò mò, lần này Đại Tề quốc rốt cuộc phái ra những kẻ kém cỏi nào bước vào Huyết Linh Trì.
Một giọng nói không hòa hài vang lên.
Từ một hướng khác của quân doanh Đại Tề quốc bỗng nhiên mấy tên võ giả thiếu niên đi tới, một võ giả trong đó có chút anh tuấn nhìn mấy người Tần Phong, trên mặt lộ vẻ mai mỉa.
Tính tình Tưởng Chung nóng nảy nhất, hắn vô cùng tức giận, trầm giọng nói:
- Ngươi có ý gì?
Nam tử anh tuấn này cười giễu cợt nói:
- Đại Ngụy Quốc, La Cảnh Sơn, La mỗ không có ý gì, chỉ muốn xem thử Đại Tề quốc các ngươi có thiên tài nào tới, có thể lại không đủ cho Đại Ngụy Quốc ta giết như lần trước không.
- Ngươi nói cái gì?
Trên mặt đám người Tưởng Chung lộ vẻ giận dữ, vây lại.
La Cảnh Sơn có vẻ vô cùng bình tĩnh, mỉm cười:
- Lẽ nào La mỗ nói sai sao? Cuộc thi đấu năm nước lần trước, đệ tử Đại Tề quốc các ngươi vừa vào đã bị Đại Ngụy Quốc chúng ta giết không ít, sau đó lại có không ít người trực tiếp bỏ quyền chịu thua, quá nhát gan. Lần này, không biết có loại người đó không, ha ha ha.
- Ha ha, Đại Tề quốc đều là một đám người không ra gì.
- Chà chà, chỉ những thứ dưa vẹo táo nứt này cũng muốn tham gia cuộc thi đấu năm nước, căn bản không đủ cho Đại Ngụy Quốc chúng ta nhét kẽ răng.
- Hì hì hì, một mình Ngô mỗ ta lại có thể đánh ngã mười người bọn họ.
Một đám đệ tử của Đại Ngụy Quốc bắt đầu cười một cách kỳ quái.
- Đáng giận, ngươi dám lặp lại lần nữa, có tin ta không khách khí với ngươi hay không?
Đám người Tưởng Chung nổi giận đùng đùng, xông tới.
- Các ngươi muốn lấy đông địch ít sao? Cứ việc lên đi, dù sao Đại Tề quốc các ngươi cũng chỉ có thể làm được vậy.
- Đáng giận, đối phó với ngươi cũng không cần nhiều người như vậy, một mình Tưởng Chung ta cũng đủ để đánh ngươi ngã xuống.
- Được, nếu như ngươi có thể nhận được một chiêu của ta, ta sẽ thu lại lời vừa nói.
La Cảnh Sơn cười nhạt nói.
- Một chiêu, đáng giận, ngươi quá coi thường ta rồi.
Tưởng Chung nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân có kình khí tăng lên tới mức cao nhất, một quyền đánh ra.
- Man Vương Phách Quyền!
Ầm ầm!
Quyền phong mạnh mẽ quét ngang ra.
- Tài chỉ đủ vẽ giun.
Trên mặt La Cảnh Sơn này vẫn tươi cười, không quan tâm tới chuyện đối phương ra tay, khi nắm đấm của Tưởng Chung gần đánh trúng hắn, hắn mới đánh ra một chưởng.
Một chưởng này phát sau tới trước, lập tức đánh vào ở trên ngực Tưởng Chung.
- Phụt!
Tưởng Chung phun ra một ngụm máu tươi, bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.
Ngực hắn xuất hiện một chưởng ấn đỏ như máu, có từng luồng khí nóng xuất hiện, dường như bị bỏng vậy.
Cái gì?
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, Tưởng Chung lại bị đánh bại trong một chiêu?
- Ha ha ha, đây là thiên tài của Đại Tề quốc các ngươi à? Cũng quá yếu đi? Yếu không chịu nổi gió.
La Cảnh Sơn cười ha ha.
Những võ giả khác của Đại Ngụy Quốc, thấy La Cảnh Sơn dùng một chiêu lại đánh bại Tưởng Chung, tất cả đều thi nhau cười ha hả, trong ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
- Võ giả Đại Ngụy Quốc đi tới nơi dừng chân của Đại Tề quốc ta gây sự là muốn chết sao?
Lúc này một tiếng quát lớn truyền đến, vẻ mặt Diêm Hoài tướng quân lạnh lùng đi tới, toàn thân phóng ra sát cơ khủng khiếp giống như sóng biển nặng nề cuốn ra ngoài.
- Diêm Hoài tướng quân, chúng ta chỉ đến đây mở mang kiến thức một chút về đệ tử thiên tài của Đại Tề quốc thôi. Vừa rồi vị này tự mình muốn khiêu chiến chúng ta, kết quả ngay cả một chiêu của bản công tử còn không đỡ nổi, lại không phải là chúng ta qua gây sự.
La Cảnh Sơn cười nói.
- Đúng vậy, Đại Tề quốc ngươi và Đại Ngụy Quốc ta mặc dù có mâu thuẫn, nhưng không đến mức thiên tài bị đánh, ngươi là một tướng quân lại ra tay báo thù cho hắn chứ?
- Võ giả thiên tài của Đại Tề quốc đều rùa đen rút đầu sao?
Rất nhiều đệ tử của Đại Ngụy Quốc đều đứng ra giễu cợt.
- Tự tìm chết.
Vẻ mặt Diêm Hoài trầm xuống, một trảo lại chộp về phía La Cảnh Sơn, chưởng phong đáng sợ, dường như muốn bắt La Cảnh Sơn chẳng khác nào bắt gà con vậy.
Diêm Hoài là tướng quân đóng quân ở Huyết Linh Trì, tu vi toàn thân rất mạnh, ở Thiên cấp hậu kỳ, dưới một trảo này, La Cảnh Sơn này chợt cảm thấy một khí cơ bao phủ mình, thân hình không thể động đậy.
- Ầm!
Đột ngột, một bàn tay từ trong hư không lộ ra, ngăn cản bàn tay của Diêm Hoài.
Bịch bịch bịch.
Hai người đồng thời lùi lại vài bước, sắc mặt ửng hồng.
- Cổ Khánh!
Diêm Hoài híp mắt lại. Người tới chính là Cổ Khánh - tướng quân Đại Ngụy Quốc đóng quân ở đây.
- Diêm Hoài, ngươi ra tay vì đám tiểu bối ra tay với nhau, thật không thể tưởng tượng nổi.
Cổ Khánh là một nam tử có mũi ưng, gương mặt gầy gò, giọng điệu buồn bã.
Diêm Hoài nhíu mày. Đại Tề quốc và Đại Ngụy Quốc đang đóng quân ở đây, từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, ngày hôm nay hắn đột nhiên qua làm gì?
La Cảnh Sơn cười nói:
- Xem ra lần này Đại Tề quốc thật sự không có cao thủ, Tưởng Chung này chắc hẳn là kẻ mạnh nhất, chẳng qua cũng chỉ có vậy, người như thế bước vào Huyết Linh Trì, đơn giản là lãng phí.
- Hừ, ngươi bừa bãi như vậy làm gì, Đại Tề quốc ta có rất nhiều cao thủ, bước vào Huyết Linh Trì, sao tới lượt ta được.
Tưởng Chung lau vết máu bên khóe miệng, phẫn nộ quát.
- A? Vậy lôi ra xem thử? Sao bây giờ ta thấy được, đều là một vài kẻ dưa vẹo táo nứt, ngay cả một kẻ thuận mắt cũng không có vậy!
La Cảnh Sơn cười nhạo.
Đệ tử Đại Ngụy Quốc còn lại đều cười ha ha.
- Lần trước, Đại Tề quốc còn thu được vị trí trước hai mươi, năm nay xem ra một người cũng không có.
- Lấy thực lực của La Cảnh Sơn La tiểu hầu gia đủ để quét ngang tất cả đám người của Đại Tề quốc.
- Xem ra không bao lâu nữa, Đại Tề quốc sẽ bị Đại Ngụy Quốc ta tóm thâu, ha ha ha.
- Tất cả các ngươi đều sẽ trở thành nô bộc của Đại Ngụy Quốc ta.
Một đám đệ tử Đại Ngụy Quốc lộ ra vẻ mặt đường hoàng, lời lẽ xem thường.
- Đường đường là Đại Ngụy Quốc, lẽ nào lại chỉ có chút tiền đồ như vậy sao? Không trách bị gọi là nơi Man Di.
Lúc này, Tứ vương tử từ tỏng doanh trướng đi ra, lạnh giọng nói.
- Tứ vương tử điện hạ!
Mọi người đều hành lễ.
- Tứ vương tử, trong thiên tài Đại Tề quốc phái ra năm nay, không ngờ có một kẻ là vương tử à?
Ánh mắt La Cảnh Sơn lập tức sáng lên, nhìn tới.
Các thiên tài của Đại Ngụy Quốc khác cũng thi nhau nhìn qua.
Lúc này, đám người Triệu Linh San, Tử Huân công chúa, Lý Thanh Phong, đều bị tiếng tranh cãi kinh động, tất cả đều từ trong doanh trướng đi ra.
Khí thế của nhóm người này khác hẳn với các võ giả khác, lập tức dẫn tới các võ giả thiên tài Đại Ngụy Quốc quan tâm.
- Ra mắt Tử Huân công chúa, Linh San quận chúa.
Không ít người đều hành lễ.
- Công chúa? Quận chúa?
Hai mắt đệ tử Đại Ngụy Quốc đều sáng lên, đảo qua trên thân hai người lại chấn động, đặc biệt sau khi nhìn thấy gương mặt của hai người, trong mắt tất cả mọi người gần như đều bắn ra ánh sáng.
- Ha ha ha, lần này Đại Tề quốc lại còn phái ra một công chúa và một quận chúa, bọn họ cho rằng đây là đang dạo chơi ở ngoại thành sao?
- Không trách được mấy năm nay Đại Ngụy Quốc càng lúc càng kém.
- Chà chà, nhìn dáng người và gương mặt của hai người này đều là cực phẩm, xem ra lần này chúng ta gặp may rồi.
Rất nhiều đệ tử của Đại Ngụy Quốc đều bắt đầu cười một cách kỳ quái, trong ánh mắt lộ vẻ dâm tà.