- Vậy... còn có thể cứu chữa được sao?
Sắc mặt lo lắng không yên, Vương Khải Minh không nhịn được hỏi.
- Có thì có... Nhưng...
- Vẫn mong Trần thiếu cứu ta.
Bịch!
Hai đầu gối quỳ xuống, vẻ mặt Vương Khải Minh kiên quyết.
- Ngươi đây là...
Tần Trần sửng sốt.
Hắn không ngờ được, Vương Khải Minh một đại nam nhân như thế lại còn nói quỳ là quỳ xuống.
- Ta không muốn trở thành một tên phế nhân, ta muốn càng mạnh hơn, trở thành một đao khách đứng đầu chân chính.
Ánh mắt Vương Khải Minh kiên quyết như một chim diều hâu muốn bay lượn trên trời cao.
Quyết tâm trong đó làm cho Tần Trần cũng có chút chấn động.
- Ngươi đứng lên đi, nếu ta nói ra thì tất nhiên sẽ không bỏ mặc.
- Cảm ơn Trần thiếu.
Vương Khải Minh đứng lên, vẻ mặt kích động.
Tần Trần lấy từ trên người ra một hộp kim châm, quát khẽ:
- Ngươi đừng động.
Hắn vừa dứt lời.
Vù vù vù!
Mấy tiếng xé gió vang lên, vài kim châm từ trong tay Tần Trần bắn nhanh ra, không đợi Vương Khải Minh kịp phản ứng, mấy cây kim châm đã cắm vào trên cánh tay của mình, cảm giác đau đớn tê dại lập tức truyền đến.
Vương Khải Minh chợt kinh ngạc, đồng tử đột nhiên co lại.
Quá nhanh, mấy kim châm này của Tần Trần gần như lập tức đâm ra, nhanh đến mức hắn thậm chí chưa kịp phản ứng đã đâm vào thân thể mình, thật may đây chỉ là kim châm, nếu là ám khí, mình căn bản tránh không khỏi.
- Được rồi!
Tần Trần thu hồi hộp gỗ, thản nhiên mở miệng.
- Được... Được rồi...
Vương Khải Minh há hốc mồm, lúc này mới bao lâu đã được rồi? Hơn nữa trên người mình căn bản không có cảm giác gì.
Hắn vừa muốn mở miệng, đột nhiên chỗ bị kim châm đâm trúng đau tê dại sau đó lập tức truyền đến một cảm giác mát lạnh, hơi lạnh này lập tức truyền ra khắp người hắn, khiến hắn không nhịn được rên rỉ một tiếng.
Trong chớp mắt, cả cánh tay lại có cảm giác thay da đổi thịt.
Giống như sống lại.
Phù!
Hắn rút đao rút ra khỏi vỏ, chém ra một đao.
Tốc độ nhanh hơn trước ít nhất 20%.
Hơn nữa trên ngón tay không có bất kỳ đau đớn tê dại.
Quá kỳ diệu.
Vương Khải Minh trợn trừng mắt, ngây người nhìn hai tay của mình, vẻ mặt khó có thể tin nổi.
Vết thương quấy rầy mình đã lâu, tự nhiên khỏi rồi?
- Thật ra vết thương trên người ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, ta chỉ đả thông kinh mạch bị bế tắc trên người ngươi b, làm cho chân khí có thể chảy xuôi đến từng kinh mạch nhỏ, bình thường, ngươi còn cần dùng đan dược điều dưỡng mấy ngày mới có khả năng khỏi hẳn.
- Nhưng hai ngày nữa chính là ngày bước vào Huyết Linh Trì, nếu Huyết Linh Trì này có thể nâng cao lực lượng thân thể, thay đổi thiên phú của võ giả, như vậy tất nhiên cũng có thể chữa được vết thương còn lại trên người ngươi, sẽ trị khỏi hẳn.
Vương Khải Minh vô cùng kích động, chắp hai tay đẩy ra:
- Cảm ơn Trần thiếu, sau này nếu Trần thiếu có gì phân phó, cứ mở miệng, Vương Khải Minh ta nếu có chút do dự thì ngũ lôi đánh xuống, không được chết tử tế.
Tần Trần lắc đầu, nói:
- Ta chỉ không muốn thấy một thiên tài đao pháp lầm đường lạc lối mà thôi, ngươi lại thi triển đao pháp của ngươi một lần, cho ta xem.
- Được.
Vương Khải Minh không do dự, lập tức thi triển đao pháp, chỉ thấy ánh đao quanh quẩn khắp trời, một loại ý cảnh vắng vẻ, lạnh lùng, tự nhiên sinh ra.
Sau khi cánh tay khôi phục, tinh thần Vương Khải Minh sảng khoái, từng đao lạnh lùng, uy lực còn mạnh hơn khi chiến đấu với Tông Cường.
- Trần thiếu, xin chỉ giáo.
Vương Khải Minh lại không dám khinh thường Tần Trần, luyện xong một bộ đao pháp liền chắp tay nói.
- Cô Phong Đao Pháp này của ngươi thật sự đã tu luyện đến mức độ cao nhất, chỉ tiếc núi tuyệt quay đầu là bờ, trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát sẽ sống. Trong đao pháp của ngươi có tình của tuyệt phong nhưng không có ý tái sinh.
- Ý tái sinh?
Tần Trần khẽ cười, bẻ một nhánh cây bên cạnh, đột nhiên huyễn hóa ra một quầng sáng hùng hồn, vòng sáng này tầng tầng lớp lớp hóa thành ngọn núi cô độc, hùng hồn nguy nga, lại sức sống dạt dào.
- Bởi vì vị trí hoàn cảnh của ngươi dẫn đến trong lòng ngươi chỉ có vắng vẻ, nhưng trên đời này, khắp nơi sức sống, không có bất kỳ một con đường nào thật sự là đường cùng, chỉ cần trong lòng ôm hi vọng, lại nhất định có thể nhìn thấy ánh sáng, ngươi nhìn kỹ Tuyệt Phong Đao Pháp này của ta, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu lại xem số phận của ngươi thế nào.
Một chiêu Tuyệt Phong Đao Pháp này của hắn vừa ra, lập tức có một ngọn núi cô độc đầy sương hiện ra sừng sững, trong bóng tối giống như thú lớn hồng hoang chậm rãi thức tỉnh, khí thế hùng hậu giống như ngọn núi từ trên trời cao rơi xuống.
Ánh mắt Tần Trần sắc bén, một loại khí thế khó diễn tả được cuốn ra, dường như tất cả trời đất đều ở trong một hoàn cảnh áp lực này, nhưng đột nhiên, một cảm giác ánh bình minh lóe sáng, giống như ánh sáng hy vọng trong sự vắng vẻ này.
Vương Khải Minh lập tức dại ra, nhìn đao pháp ngập trời của Tần Trần mà không thể tưởng tượng nổi, viền mắt chợt ướt.
- Cô Phong Đao Pháp, đây mới thật sự là Cô Phong Đao Pháp, trên đời này không có bất kỳ con đường nào thật sự là đường cùng...
Vương Khải Minh thì thào nói, bỗng nhiên xúc động muốn khóc, nước mắt không kim chế được mà tuôn ra.
Đúng vậy!
Mình sinh ra là bình dân, từ nhỏ phải chịu nhiều cực khổ, nhưng dựa vào cố gắng của mình, còn không phải là gia nhập học viện Thiên Tinh đứng đầu Đại Tề quốc sao?
Ở trong học viện, mình bị người chế giễu, bị người xem thường, nhưng mình vẫn bước từng bước một, chịu nhiều đau khổ, người khác đang tu luyện, mình đang tu luyện, người khác đang du ngoạn, mình vẫn đang tu luyện, thậm chí người khác đang ngủ, mình vẫn còn đang tu luyện.
Cuối cùng, trở thành người được vạn người chú ý vào cuộc thi cuối năm của học viện Thiên Tinh.
Tất cả những điều này không phải nói rõ, ở trên thế gian này không thật sự có đường cùng, tất cả đều xem ngươi có phá tan tâm lý đường cùng hay không.
Chỉ cần cố gắng, chịu khổ, cho dù là đường cùng cũng có thể đi ra một con đường sống.
Ầm!
Giờ phút này, trong lòng Vương Khải Minh hình như có gông xiềng nào đó bị phá vỡ, một loại cảm giác thông suốt tỉnh táo truyền khắp toàn thân của hắn.
Oong!
Hắn lại rút đao ra, một loại thế đao sắc bén từ trên người hắn phóng lên cao, rút đao thu đao, chém, mấy cây lớn phía trước đồng thời bị chém đứt, từ trong đó tách ra và ầm ầm sụp đổ.
Đây là đao ý sao?
Nắm chiến đao, trái tim tĩnh lặng của Vương Khải Minh như thu được một lần sống lại.
- Ngươi hiểu rồi.
Tần Trần mỉm cười, nhìn Vương Khải Minh như thay da đổi thịt.
Vương Khải Minh không hổ danh là đao ngốc, có thể nhanh chóng lĩnh ngộ được chân lý của đao ý như vậy, tuy trước mắt vẫn chỉ là đao ý sơ cấp, nhưng từ nay về sau, tương lai của hắn sẽ hoàn toàn thay đổi.
- Cảm ơn Trần thiếu chỉ điểm.
Trong lòng Vương Khải Minh kích động, biết ngày hôm nay mình có thể có đột phá như vậy, đều là nhờ Tần Trần.
Vào giờ phút này, hắn mới hiểu được chênh lệch giữa mình và Tần Trần rốt cuộc lớn tới mức nào.
- Cùng là con cháu Tần gia, Trần thiếu và Tần Phong chênh lệch quá xa, một trời một vực, nghe nói Tần Phong vẫn muốn xuống tay với Trần thiếu. Chỉ cần có Vương Khải Minh ta ở đó, tuyệt đối không cho phép hắn làm ra bất kỳ chuyện gì tổn thương tới Trần thiếu.
Vương Khải Minh âm thầm hạ quyết tâm, lặng lẽ cắn răng.
Tần Trần tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Vương Khải Minh, hắn chỉ không muốn thấy một thiên tài đao khách ngã xuống mà thôi.
Nếu như Vương Khải Minh sinh ra ở Võ Vực, tất nhiên sẽ có cao thủ chỉ điểm, nhưng ở tây bắc hẻo lánh này, không có danh sư, muốn trưởng đúng là không dễ.