Nghe Tiêu Chiến nói, tất cả thanh niên đều không nhịn được cúi đầu.
Thật vậy, trong bọn họ thật sự rất hiếm người sinh ra là bình dân, gần như mười người không có nổi một người.
- Tuy nhiên nếu các ngươi đưa ra yêu cầu như vậy, Tiêu Chiến ta tất nhiên cũng không thể không để ý tới.
Bỗng nhiên, lời nói Tiêu Chiến nhất thời thay đổi.
- Như vậy đi, trong các ngươi, ai cảm thấy mình có thể thắng được bọn họ thì cứ việc đứng ra, chỉ cần các ngươi có thể đánh bại bọn họ, ta sẽ làm chủ tặng tư cách vào Huyết Linh Trì của bọn họ lại cho các ngươi, thế nào?
Tiêu Chiến vừa dứt lời, tất cả quân doanh lập tức ồ lên.
Tất cả mọi người ngẩng đầu, không dám tin tưởng.
Chỉ cần chiến thắng mấy người này lại có thể đoạt được tư cách vào Huyết Linh Trì của bọn họ, đây không phải là sự thật chứ?
- Tiêu Chiến ta ở Đại Tề quốc vẫn tính là nhà nhà đều biết, các ngươi sẽ không cho là ta nói không giữ lời chứ?
Vẻ mặt Tiêu Chiến bình tĩnh, loại bỏ lo lắng của mọi người.
Chỉ một thoáng, tất cả mọi người hít thở gấp gáp, sắc mặt mỗi người nóng như lửa nhìn đám người Tần Trần.
Huyết Linh Trì, bọn họ còn không rõ sao? Đó là một nơi có thể cải tạo thiên phú cơ thể của bản thân võ giả.
Chỉ cần có thể bước vào trong đó, cho dù không thể đột phá, nhưng muốn đạt tới Thiên cấp cũng là một chuyện ván đã đóng thuyền.
Nhìn chung trong lịch sử Đại Tề quốc, tất cả thiên tài từng tiến vào Huyết Linh Trì, chỉ cần không chết sẽ không có ai là không đạt được Thiên cấp, hơn nữa, gần như mỗi người đều ít nhất là cường giả Thiên cấp hậu kỳ đỉnh phong.
Về phần có thể bước vào Huyền cấp tứ giai hay không, lại phải nhìn thiên phú và kỳ ngộ của mỗi người.
Chính bởi vì cho rằng như vậy, đám người bọn họ mới để ý tới danh sách tiến vào Huyết Linh Trì.
Chỉ là...
Bọn họ vốn đều cho rằng mình đã không có hi vọng.
Bây giờ Tiêu Chiến nói vậy, lập tức làm cho trong lòng không ít thiên tài lại một lần nữa dấy lên hi vọng.
- Ta muốn khiêu chiến.
Một thanh niên chừng hai mươi, tóc màu nâu, cánh tay để trần bước ra.
Cơ bắp toàn thân của hắn nhô cao, trên cánh tay có mấy vết sẹo, cho người ta một cảm giác thiết huyết nam nhi.
- Là Tông Cường.
- Không tốt, lại có thể bị hắn giành trước.
- Đáng chết, lúc trước sao ta lại có thể sững sờ chứ.
- Đáng giận.
- Lấy tu vi của Tông Cường, muốn đoạt được một suất thì dễ dàng như trở bàn tay.
Thấy Tông Cường đi ra, lúc này không ít người mới phản ứng được, tất cả đều ảo não không thôi.
Đây chính là cơ hội thật vất vả mới có thể có được, vừa rồi mình lại có thể sững sờ, quả thực không thể tha thứ.
Chỉ là bây giờ hối hận đã không kịp nữa.
Trải qua mấy ngày huấn luyện, những người này còn không rõ về thực lực Tông Cường nữa sao? Tu vi toàn thân hắn đạt tới Địa cấp trung kỳ, cực kỳ đáng sợ, có thể xếp hàng đầu trong rất nhiều thiên tài võ giả được huấn luyện.
- Ngươi muốn khiêu chiến ai?
Tiêu Chiến nhìn người này, thản nhiên hỏi.
Tông Cường đảo qua gương mặt của đám người Tần Trần, cuối cùng chỉ vào Vương Khải Minh, nói:
- Là hắn!
Quả nhiên!
Mọi người thấy đối thủ Tông Cường khiêu chiến thì không khỏi càng thêm ảo não.
Bọn họ tự nhiên không dám khiêu chiến thiên tài đứng đầu như Tần Phong, Tứ vương tử này, hơn nữa cũng khiêu chiến không được. Thật ra mục tiêu của bọn họ đều đặt ở mấy thiếu niên Tần Trần mới vừa tốt nghiệp từ học viện Thiên Tinh ra.
Bốn người này mới vừa tốt nghiệp học viện Thiên Tinh, cũng lại là tu vi Địa cấp sơ kỳ, có thể tạo ra sóng gió gì chứ? Giao cho bọn họ tiêu chuẩn được bước vào Huyết Linh Trì quả thực chính là lãng phí.
Chỉ có điều, trong bốn học viên lần này, một người là ái nữ của Khang vương gia - Linh San quận chúa thân phận cao quý; một người là con trai Vũ An Hầu có địa vị không tầm thường; Còn có một người, nghe nói là cháu ngoại Định Vũ Vương, tuy có người nói đã bị Tần gia đuổi đi, nhưng rõ ràng cũng có lai lịch lớn.
Chỉ có Vương Khải Minh không có bất kỳ bối cảnh, chỉ là một người bình dân.
Nếu bọn họ khiêu chiến đám người Linh San quận chúa, Lý Thanh Phong, cho dù thắng lợi, lấy thân phận của đối phương, tương lai muốn giết chết mình cũng là chuyện nhỏ, như vậy người có thể khiêu chiến thật ra chỉ có một minhf Vương Khải Minh.
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ muốn tranh làm người đầu tiên.
Một khi Tông Cường khiêu chiến tiểu tử kia, bọn họ là người phía sau lại không có cơ hội khiêu chiến nữa.
- Vương Khải Minh, vậy ngươi lên đi.
Thấy rõ đối thủ mà Tông Cường khiêu chiến, Tiêu Chiến chỉ lạnh lùng cười.
- Vâng!
Sắc mặt lạnh lùng, Vương Khải Minh từ trong đám người đi ra.
- Bắt đầu đi!
Mí mắt của hắn rũ xuống, nhìn chằm chằm vào chiến đao trong tay mình, đứng tại chỗ mà toàn thân giống như một cây cọc gỗ.
Thật ra trong lòng hắn đang bị lửa giận thiêu đốt.
Những người này thật quá đáng trách, lấy nghĩ mình dễ bắt nạt sao?
Trước đó ở Hoàng cung bị Tần Phong đánh cho chấn thương, bây giờ những người này lại khiêu chiến mình, nếu vậy, chẳng lẽ mình thật sự dễ bắt nạt à?
Trong lòng phẫn nộ nhưng Vương Khải Minh lại càng thêm lạnh lùng, giống như hàn băng vậy, không mang theo chút tình cảm nào.
Trong lòng hắn đã hoàn toàn chìm đắm ở trong đao của mình, vào giờ phút này, hắn chính là đao, đao chính là hắn.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi, chỉ là đánh bại ngươi, cho nên ngươi không cần lo lắng.
Tông Cường mỉm cười và bước về phía trước.
- Muốn ra tay thì ra tay, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.
Vương Khải Minh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng.
- Ngươi...
Vẻ mặt Tông Cường cứng lại, quá kiêu ngạo, mình có lòng tốt mở miệng, hắn lại có thể không cảm kích như vậy, nếu đã vậy, đừng trách mình ra tay độc ác.
- Nếu như vậy, ta ra tay đây.
Tông Cường quát lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, chân khí trong cơ thể hăng hái lưu chuyển theo kinh mạch đến hai cánh tay.
Trong phút chốc, hai cánh tay Tông Cường biến thành màu đỏ thẫm, tản ra sóng khí nóng rực, đập vào mặt, làm cho không khí xung quanh vặn vẹo.
Mọi người xung quanh đều xúc động.
- Từ mấy tháng trước, Chước Viêm Quyền của Tông Cường đã đạt đến tầng thứ ba, bây giờ trải qua một tháng rèn luyện, chân khí càng thêm hùng hậu, sợ rằng võ giả bình thường căn bản không phải là đối thủ của hắn.
- Không sai, Tông Cường cũng đạt tới tu vi Địa cấp trung kỳ, ở trong đám người chúng ta có thể nói là đứng đầu, kết hợp với huyết mạch của hắn, cho dù là giao đấu với cường giả Địa cấp hậu kỳ, cũng có thể đánh hơn mười hiệp.
- Nghe nói năm nay tiểu tử đối diện này vừa đột phá Địa cấp sơ kỳ, mới tốt nghiệp học viện Thiên Tinh không tới hai tháng, Tông Cường đánh bại hắn, quả thực dễ dàng như trở bàn tay.
- Đáng giận, tại sao vừa rồi ra tay không phải là ta.
Mọi người thở dài, ảo não không thôi.
Mà lúc này, nắm đấm của Tông Cường mang theo hơi nóng ngập trời, lập tức đi tới trước mặt Vương Khải Minh.
Ầm!
Quyền phong hừng hực, giống như ngọn lửa thiêu đốt, lập tức bao quanh cơ thể của Vương Khải Minh, giống như muốn hoàn toàn đốt sạch hắn.
Mọi người đã có thể tưởng tượng được cảnh tượng, dưới một quyền, Vương Khải Minh lập tức bị thua.
- Keng!
Ở trong giây phút chỉ mành treo chuông này, Vương Khải Minh cuối cùng ra đao.
Một đao này kinh diễm không có cách nào hình dung, tiếng vang trong trẻo như tiếng rồng ngâm, tất cả trời đất dường như đều muốn bị một đao này bổ ra.
Ầm!
Ngọn lửa ngập trời lập tức tách ra làm hai, sóng đao bị bổ ra một dòng chân khí, sóng đao kia vẫn tiếp tục lao tới, đập vào ngực Tông Cường.
- !
Tông Cường kêu thảm một tiếng, bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngực hắn bị sóng đao chân khí bổ ra một vết máu dài ba thước, thậm chí còn bị đánh gãy hai dây kinh mạch, máu tươi không ngừng từ trong vết thương phun ra.
Chỉ một chiêu, Tông Cường đã bị thương nặng, mất đi lực chiến đấu.
Tất cả mọi người ở đó lập tức lặng ngắt như tờ, hoàn toàn kinh ngạc.