- Tiêu Chiến, xem ra trong các thiên tài của Đại Tề quốc lần này, có hai người tu vi không tệ.
Ở phía đầu Huyết Trảo Thanh Ưng, Nguyên Phong liếc nhìn phía sau, mỉm cười nói với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đứng ở phần trước của Huyết Trảo Thanh Ưng, gió lốc quét trên người hắn nhưng đôi chân hắn như mọc rễ, chẳng hề di chuyển.
- Tạm được, nghe nói những năm qua, bốn nước khác cũng xuất hiện vô số thiên tài, không biết thành tích của Đại Tề quốc ta năm nay thế nào.
Tiêu Chiến lắc đầu, không mấy lạc quan.
- Hoàn toàn chính xác, lúc này ta đi du lịch năm nước trở về, cũng nhìn thấy không ít thiên tài ở bốn nước. Bây giờ trong thiên hạ xuất hiện nhiều thiên tài như vậy, ai dám nói có thể chắc chắn dẫn đầu chứ.
Nguyên Phong than thở:
- Sau chuyến đi này, ta chuẩn bị rời khỏi năm nước Tây Bắc, đi tới những nơi xa hơn xem thử.
- Nguyên Phong đại sư, ngươi không thể ở lại Đại Tề quốc ta sao?
Tiêu Chiến sững sờ, liền nói.
Nguyên Phong lắc đầu, than thở:
- Tiêu Chiến, ngươi cũng không phải không biết, năm nước Tây Bắc quá mức vắng vẻ, tài nguyên thiếu thốn, chân khí ít ỏi, với tu vi của ngươi, nếu ở ngoại giới thì không chừng đã sớm đột phá Tông Cấp ngũ giai rồi. Nhưng ngươi nhìn đi, ngươi đột phá Huyền cấp đã bao nhiêu năm, vẫn luôn dừng lại ở đây, không có cách nào tiến thêm được. Lần này nếu không phải Triệu Cao bệ hạ phái ngươi cùng cao thủ giúp ta thu phục con Huyết Trảo Thanh Ưng, ta sẽ không nhận lời Triệu Cao bệ hạ hộ tống thiên tài Đại Tề quốc các ngươi đi tới Yêu Tổ Sơn Mạch. Nhưng sau chuyện này, ta sẽ đi, nếu ngươi muốn, thật ra có thể đicùng ta, đã có Huyết Trảo Thanh Ưng thì không cần lo lắng đường đi quá mức hung hiểm. Với thiên phú của ngươi, tiến vào thiên địa rộng lớn hơn, đến lúc đó nói không chừng sẽ có cuộc sống không tầm thường.
Tiêu Chiến trầm mặc, sau đó lắc đầu:
- Bệ hạ có ơn với ta, ta sao có thể rời đi được? Việc này tạm thời đừng nhắc tới nữa.
- Ngươi đấy!
Nguyên Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không khuyên nữa.
Mỗi người đều có ý chí riêng, hắn khó có thể nói được gì.
- Trong cuộc thi năm nước lần này, hy vọng lại rơi vào trên người Tần Phong cùng Tứ vương tử.
Tiêu Chiến khẽ nói.
- Chính là người ngồi vững ở trên lưng Huyết Trảo Thanh Ưng à? Quả nhiên khí thế bất phàm, tu vi cũng không tệ, có thể ở trên lưng Huyết Trảo Thanh Ưng vẫn hít thở bình thường, không chút dao động, có thể thấy được hắn khống chế chân khí đạt đến một trình độ cực kỳ kinh người, hiếm thấy chính là tu vi của hắn mới Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, cường giả Thiên cấp sơ kỳ bình thường cũng chưa hẳn đã có thể làm được điểm này.
Nguyên Phong nhìn Tần Phong, không khỏi tán thưởng.
Không thể không nói, biểu hiện Tần Phong quá bắt mắt. Mặc kệ người nào mới lần đầu cưỡi huyết thú bay đều khó tránh khỏi có chút khẩn trương cùng mất tự nhiên, phần lớn mọi người thậm chí còn sợ hãi và hoảng loạn.
Nhưng bọn họ căn bản không nhìn thấy được những cảm xúc này ở trên người Tần Phong, có chỉ là bình tĩnh và thản nhiên.
Ánh mắt bễ nghễ kia lại khiến cho người ta vừa nhìn cũng biết không phải người tầm người.
Về phần những người khác, ít nhiều gì cũng có chút khẩn trương.
Cho dù là Tứ vương tử thoạt nhìn có chút bình tĩnh cũng vậy.
- Tiêu Chiến, ngươi chú ý một chút. Tốc độ của Huyết Trảo Thanh Ưng rất nhanh, không cẩn thận thì cường giả Thiên cấp cũng có thể ngã xuống, ngươi tuyệt đối không thể để cho những thiếu niên này ngã xuống, chẳng may ngã xuống thật, ta cũng chưa hẳn tới cứu kịp đâu.
Nguyên Phong ngưng trọng khuyên.
Hắn vừa nói, vừa nhìn ra phía sau. Vừa nhìn, trên mặt lập tức kinh ngạc như nhìn thấy điều gì đó khó tin.
- Tiêu Chiến, thiếu niên này là ai? Sao...
Hai mắt Nguyên Phong trợn tròn, vội vàng nói.
- Ai?
Linh Vũ Vương Tiêu Chiến cũng nghi ngờ nhìn sang, đôi mắt cũng lập tức trợn tròn.
Chỉ thấy trên lưng Huyết Trảo Thanh Ưng, một thiếu niên đang ngáp, dáng vẻ mệt mỏi buồn ngủ, trực tiếp nằm xuống người Huyết Trảo Thanh Ưng, bắt chéo chân.
Má ơi.
Hai người suýt nữa rơi tròng mắt.
Đây chính là trên không trung hơn một nghìn mét. Ở sau lưng Huyết Trảo Thanh Ưng, cho dù là bản thân Tiêu Chiến cũng phải thi triển chân khí, đóng đinh chính mình ở trên lưng Huyết Trảo Thanh Ưng. Người này thì hay rồi, rõ ràng là cảm giác mới ngủ dậy trên lưng Huyết Trảo Thanh Ưng, chẳng lẽ không sợ sẽ ngã chết à?
Hai người chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, thật muốn bất tỉnh.
- Tiêu Chiến, hắn rốt cuộc là ai vậy?
Nguyên Phong nhướng mày, không vui nói.
Xem Huyết Trảo Thanh Ưng thành giường, cũng hơi quá đáng rồi.
- Thiên tài này... tên là Tần Trần, là cháu ngoại của Định Vũ Vương Tần Bá Thiên!
Cơ mặt Tiêu Chiến run rẩy, nói với vẻ kỳ quái.
- Chính là hắn à?
Nguyên Phong từng ở lại Vương đô của Đại Tề quốc một thời gian, tất nhiên đã nghe nói qua về Tần Trần.
- Người này cũng quá kiêu ngạo đi?
Thái độ của Nguyên Phong đối với Tần Trần lập tức không tốt. Đây vẫ là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người xem Huyết Trảo Thanh Ưng của hắn thành giường.
Hơn nữa, hắn mới nói với Tiêu Chiến, cường giả Thiên cấp cũng chưa hẳn có thể ngồi vững ở trên lưng Huyết Trảo Thanh Ưng, trong nháy mắt Tần Trần lại nằm xuống, còn bắt chéo chân nữa.
Đây chính là tát bộp bộp vào mặt đấy, thật sự là quá đau.
- Hắn rốt cuộc làm sao làm được vậy?
Sau khi phẫn nộ, trong lòng Nguyên Phong chợt nảy ra một ý nghĩ khác.
Hai người tập trung quan sát một lúc, cuối cùng mới nhìn ra được một vài mánh khóe, miệng lập tức mở lớn, trong lòng chấn động mãnh liệt.
Chỉ thấy bên ngoài thân Tần Trần bao trùm có một tầng chân khí vô cùng mỏng manh, tạo thành một hình cung cổ quái.
Khi gió lốc quét qua người Tần Trần, tầng chân khí này sẽ tùy thời mà biến hình, trở thành một lực lượng khổng lồ, trấn ép Tần Trần ở trên lưng Huyết Trảo Thanh Ưng.
Nói cách khác, Tần Trần căn bản không cần tốn bất luận sức lực gì, chỉ cần hình thành một tấm chắn chân khí hơi mỏng, sức gió cuồng bạo sẽ không thổi hắn đi, trái lại ép hắn xuống.
Gió càng lớn, lực lượng này cũng lại càng mạnh.
- Không ngờ còn có cách này?
Nguyên Phong cùng Tiêu Chiến liếc nhau, chỉ cảm thấy khó có thể tin được, vẻ mặt sửng sốt.
Không chỉ có là bọn họ, đám người Tần Phong cũng há hốc mồm, cả đám đều sắp phát điên rồi.
Đừng thấy lúc trước hắn có vẻ vô cùng bình tĩnh, trên thực tế đã phải tốn hết bao nhiêu công sức mới có thể ngồi vững ở trên lưng Huyết Trảo Thanh Ưng.
Ai biết Tần Trần càng trâu bò hơn, trực tiếp nằm ngủ ngay trên lưng của Huyết Trảo Thanh Ưng.
Cao thấp thoáng cái đã phân ra rõ ràng.
Khi tất cả mọi người khiếp sợ, trong mắt Trương Nghị chợt lóe lên vẻ hung ác, trong lòng mừng rỡ.
Không ngờ Tần Trần còn giả vờ ta đây, mình đang đau khổ tìm không thấy cơ hội giết chết hắn, không nghĩ tới hắn sẽ đưa cơ hội tới.
Trong mắt Trương Nghị Một thoáng cười, âm thầm phát động chân khí, đâm mạnh vào lưng của Huyết Trảo Thanh Ưng.
- A!!!!
Huyết Trảo Thanh Ưng bị đau, lập tức phát ra một tiếng kêu tức giận, mình có lòng tốt chở những người này ra đi, bọn họ còn dám tổn thương nó, trong lúc phẫn nộ, cơ thể Huyết Trảo Thanh Ưng lắc mạnh một cái.
- Ầm!
Một sức lực lớn truyền đến, đám người Triệu Duy chỉ cảm thấy mình không đứng vững nữa, sắp bay lên.
- Tất cả đều nắm chặt lấy phía sau lưng Huyết Trảo Thanh Ưng cho ta, tuyệt đối đừng buông tay.
Nguyên Phong biến sắc, vội vàng phẫn nộ quát một tiếng, đồng thời trấn an Huyết Trảo Thanh Ưng tự hiểu nổi giận.
- Tất cả đã nắm chức chưa?
Tiêu Chiến cũng vội vàng hét lớn.
- Bắt được!
Đám người Triệu Linh San đều có thân thủ bất phàm, sau sự cố xảy ra đột ngột, nhưng trong lúc khẩn cấp vẫn kịp thời nắm được sau lưng Huyết Trảo Thanh Ưng, cho dù có bị hất lên, cũng không bị ném bay ra ngoài.
Tiêu Chiến lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn còn chưa thở xong thì chợt biến sắc.
- Không tốt, Tần Trần có nguy hiểm!
Lúc này hắn mới nhớ tới Tần Trần nằm ở trên lưng Huyết Trảo Thanh Ưng đấy, nếu bị hất xuống, chắc chắn phải chết.
Hắn hoảng sợ, trong mắt lộ vẻ lo lắng, ngẩng đầu nhìn sang.