- Trương Nghị lại thua bởi Tần Trần, thật không thể ngờ nổi.
- Tần Trần là quán quân cuối kỳ của Học viện Thiên Tinh lần này. Nhưng Trương Nghị cũng là quán quân cuộc thi Học viện Thiên Tinh mấy năm trước, hơn nữa còn lớn hơn Tần Trần mấy tuổi, sao hắn lại thua được?
- Ngươi đừng quên, vừa rồi Trương Nghị không thi triển chân khí, hơn nữa chỉ dùng tay phải, Tần Trần nắm lấy cơ hội, đột nhiên xuất kích, khiến cho hắn trong khoảng thời gian ngắn không thể phản ứng kịp, cho nên mới bị đánh bại.
- Cũng đúng, bằng không với thực lực Đại cấp hậu kỳ của Trương Nghị đã sớm đánh bại Tần Trần.
- Đáng tiếc, Trương Nghị quá tự cao tự đại, không nên thu lại chân khí, hơn nữa còn chấp Tần Trần một tay, không ngờ tự rước lấy nhục, mất hết mặt mũi.
Các cấm vệ quân khác chợt hiểu ra, chỉ cảm thấy Trương Nghị quá nực cười, tự cho rằng có thể dễ dàng đánh bại Tần Trần, ai biết lại lật thuyền trong mương, mặt mặt ở trước tất cả mọi người như vậy.
- Thật ra cũng không thể nói là Trương Nghị quá mức cuồng vọng. Chinh Nam Hầu Trương Thiệu Quân mạnh nhất chính là lực lượng thân thể. Trương Nghị kế thừa y bát của ông ta, trên lực lượng đã vượt qua cường giả Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong bình thường, ta và ngươi lên cũng chưa hẳn có thể đỡ được, có thể thấy được Tần Trần này chính là kỳ tài võ học trong truyền thuyết.
- Đúng vậy. Nghe nói trước kia Tần Trần này chỉ là một tên vô dụng đột nhiên quật khởi, một lần hành động đạt được quán quân của Học viện Thiên Tinh kỳ này, không ai có thể địch nổi.
- Bây giờ hắn mới mười lăm tuổi, qua vài năm nữa lớn bằng Trương Nghị sẽ phải lợi hại thế nào chứ?
- Qua vài năm nữa, nói không chừng có thể tranh phong với Tần Phong.
- Xuỵt, đừng có nói nữa, lời như vậy mà ngươi cũng dám nói, ngươi muốn chết sao?
Nghe được mọi người bàn tán, Trương Nghị càng thêm thẹn quá hoá giận.
Vốn muốn thể hiện tốt một chút ở trước mặt thái tử, Tần Phong, tìm chút cảm giác thành tựu, không ngờ lại bị Tần Trần đánh bại.
Lần này đúng hoàn toàn mất mặt rồi!
- Vừa rồi là do ta nhất thời chủ quan, Tần Trần, có giỏ thì dùng hết thực lực chiến đấu với ta một trận đi.
Trương Nghị gầm lên, lau vết máu bên khóe miệng và bừng bừng khí thế xông tới.
Không cứu vãn lại mặt mũi, vậy về sau bảo hắn làm sao còn sống ở Vương đô dh nữa, làm sao có thể ngẩng đầu ở trước mặt thái tử được nữa?
- Dùng hết thực lực lại đánh một trận à?
Tần Trần cười lạnh, vẻ mặt trào phúng:
- Ngươi thật sự xem ta là kẻ ngu ngốc sao? Ngươi bao nhiêu, ta bao nhiêu? Ngươi tu vi gì, ta lại có tu vi gì? Bản thân ngu ngốc, đừng cho rằng gười khác cũng trở thành kẻ ngốc chứ?
- Ngươi...
- Ta cái gì mà ta? Khiêu chiến với ta, ngươi có cảm giác rất ưu việt sao? Có bản lĩnh, ngươi lại khiêu chiến với thái tử, khiêu chiến với Tứ vương tử, khiêu chiến với Tần Phong, khiêu chiến với Tử Huân công chúa đi, đừng tới khiêu chiến với ta. Cũng thật không biết ngươi lấy dũng khí và mặt mũi ở đâu nữa. Khó trách trong các thiên tài ở Vương đô, ta thậm chí còn chẳng qua nói tới tên của người. Kẻ vô dụng như ngươi chỉ có thể tìm một vài người nhỏ hơn ngươi năm sáu tuổi để nhảy nhót thôi.
Phụt!
Trương Nghị tức giận đến phun ra một ngụm máu tươi, phổi đều muốn nổ tung rồi.
Chỗ đám người lại truyền đến tiếng xì xào bàn tán.
Hoàn toàn chính xác, dùng tuổi thọ và tu vi của Trương Nghị để khiêu chiến với Tần Trần, cho dù có thắng cũng sẽ bị nói thành lấy lớn hiếp nhỏ.
Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Nghị khiêu chiến cũng không phải, không khiêu chiến cũng không phải, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống dưới.
- Trương Nghị, ngươi lui ra đi.
Sắc mặt thái tử Triệu Phong trầm xuống, không vui nói.
- Vâng!
Thấy thái tử lên tiếng, Trương Nghị chỉ đành xám xịt lùi xuống.
- Khoan đã.
Tần Trần nhướng mày, lạnh lùng nói.
- Tần Trần, ngươi còn muốn làm gì?
Trương Nghị tức giận. Mình đã lui xuống, Tần Trần này còn không chịu buông tha, muốn làm gì chứ?
- Vừa rồi đã nói rõ phần thưởng, chẳng lẽ các hạ muốn trốn nợ?
Tần Trần cười lạnh.
Phần thưởng?
Tất cả mọi người sững sờ, sắc mặt cổ quái nhìn Trương Nghị.
Hoàn toàn chính xác, vừa rồi trước khi hai người chiến đấu có nói ra phần thưởng, người thua phải quỳ trên mặt đất học chó sủa.
Trước kia Trương Nghị cho rằng mình chắc chắn sẽ thắng, căn bản không hề nghĩ ngợi, trực tiếp ngạo nghễ đáp ứng, lúc này bị nhắc tới thì mặt lập tức đỏ lên, giận tím mặt.
Bảo hắn quỳ trên mặt đất học chó sủa à? Quả thực còn khó chịu hơn cả giết chết hắn.
- Tần Trần, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, lúc trước là ta nhất thời chủ quan mới trúng kế của ngươi. Ngươi thật sự cho rằng ta không dám ra tay với ngươi à?!
Oanh!
Trong cơ thể có kình khí phát ra, chân khí Địa cấp hậu kỳ của Trương Nghị phóng ra đến mức tận cùng, dường ngọn núi như trùng trùng điệp điệp, ngang nhiên đánh tới, đập vào trên người Tần Trần.
- Thái tử điện hạ, Trương Nghị nói mà không giữ chữ tín, ta có thể không so đo, nhưng vừa rồi khiêu chiến, ngươi thân là nhân chứng, tất cả đều do ngươi quyết định. Các hạ có thân phận cao quý là Thái tử của Đại Tề quốc ta, chẳng lẽ Thái tử của Đại Tề quốc ta cũng không giữ lời như Trương Nghị sao?
Tần Trần cười như không cười, nhìn Triệu Phong.
Ánh mắt của mọi người, kể cả đám người Tứ vương tử, Tử Huân công chúa đều tập trung ở trên người thái tử.
- Trương Nghị, quỳ xuống.
- Thái tử điện hạ!
Trương Nghị biến sắc.
- Ngươi muốn để ta nuốt lời sao?
Giọng điệu Thái tử lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tần Trần, lộ ra hơi lạnh sắc bén chẳng khác gì lưỡi đao.
Ở dưới ánh mắt của thái tử, Tần Trần không biến sắc, khóe miệng thoáng cong lên, cười thản nhiên.
Dưới ánh mắt của mọi người, sắc mặt Trương Nghị không ngừng thay đổi, trong lòng đang đấu tranh kịch liệt.
- Trương Nghị...
Thái tử lại quát lạnh, trong giọng nói ngầm có vẻ tức giận.
Trương Nghị quá kém, thật không tưởng nổi rồi, không thực hiện lời hứa, chẳng lẽ muốn để cho thái tử Đại Tề quốc hắn nuốt lời ở trước mặt mọi người sao?
- Ta...
Bịch bịch!
Cuối cùng Trương Nghị bất đắc dĩ, quỳ rạp trên mặt đất, đầu cúi xuống, cắn răng học được một tiếng chó sủa.
- Ha ha ha, giống thật, quả nhiên không hổ danh là một con chó dưới tay của thái tử, thái tử bảo ngươi làm gì thì ngươi đều làm theo.
Tần Trần cười ha ha.
Dáng vẻ kia của Trương Nghị cũng làm cho các cấm vệ quân còn lại không nhịn được cười nhưng vẫn có cố nhịn xuống.
Trong đám người, Phó thống lĩnh Ngô Đào hoảng sợ nhìn cảnh tượng này, trên trán đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, sau lưng cũng ướt sũng.
Trương Nghị là ai? Đó là con trai của Chinh Nam Hầu Trương Thiệu Quân - một trong những Hầu gia có uy danh lớn nhất trong triều đình của Đại Tề quốc, cho dù là quan hầu bình thường cũng không dám bất kính với hắn.
Nhưng Tần Trần lại bảo hắn quỳ gối ở trong đại điện này học tiếng chó sủa, không hề chú ý tới sắc mặt của Chinh Nam Hầu.
Nghĩ đến trước kia mình thiếu chút nữa đắc tội Tần Trần, trong lòng Ngô Đào liền không nhịn được chợt thấy hốt hoảng, hai chân như nhũn ra.
Giờ phút này, tất cả mọi người khiếp sợ, không ai có thể bình tĩnh.
- Tần Trần, Trương Nghị ta không báo thù này, thề không bỏ qua.
Trương Nghị quỳ trên mặt đất, sắc mặt thâm trầm như muốn nhỏ máu, trong lòng phát ra tiếng gào hét, ánh mắt dữ tợn và tràn ngập oán độc.
Sắc mặt thái tử Triệu Phong cũng cực kỳ khó coi, hắn vốn định lợi dụng Trương Nghị để cho Tần Trần một bài học, trút giận cho Tần Phong, lung lạc lòng người.
Nào có thể đoán được Trương Nghị vô dụng như vậy, lại bị Tần Trần đánh bại, ngược lại khiến cho hắn mất hết mặt mũi, mất lòng người ta.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đại điện cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị bầu không khí nặng nề này làm cho không thở nổi.
- Đệ đệ tốt của ta, ngươi cuối cùng đã chịu đi ra rồi sao?
Tần Phong mỉm cười, từ trong đám người đi ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Tần Trần thoáng lóe lên vài tia sáng, khóe miệng mỉm cười.