Triệu Linh San là một trong bốn đại mỹ nữ của Đại Tề quốc, là người rất nổi tiếng ở Vương đô, lại thêm thân phận cao quý của nàng, những nam nhân theo đuổi nàng có thể xếp hàng từ cửa đông thành đến cửa tây thành. Nhưng bọn họ chưa từng nghe nói qua, Triệu Linh San có liên quan với nam nhân nào.
Hôm nay nhìn thấy một nam nhân từ trên xe ngựa của Triệu Linh San bước xuống, vẫn khiến cho mọi người kinh ngạc vô cùng.
Nếu chuyện này mà truyền đi, tuyệt đối sẽ gây ra sóng to gió lớn cho thế hệ trẻ tuổi ở Vương đô.
- Ngươi là ai, tại sao lại ở trong xe ngựa của Linh San, khai thật ra...
Phục hồi lại tinh thần, Tử Huân công chúa giận dữ phát ra một sát khí khủng khiếp về phía nam nhân mới bước từ trên xe ngựa xuống.
Mà lúc này, gương mặt nam nhân cũng đồng thời hiện ra trước mặt tất cả mọi người.
- Tại sao là hắn...
Vẻ mặt Lý Thanh Phong lập tức hóa đá, ngây ra như phỗng, tròng mắt cũng sắp rơi xuống rồi.
Tần Phong cũng trợn mắt há hốc mồm, như gặp phải quỷ vậy.
Nhiều năm không gặp, khí chất của Tần Trần đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất so với bốn, năm năm trước, nhưng Tần Phong liếc mắt vẫn nhận ra dáng vẻ của Tần Trần.
- Đến rồi hả? Ở này chính là hoàng cung sao? Ta còn chưa ngủ đã đây này.
Tần Trần từ trên xe ngựa đi xuống, còn đang ngái ngủ nhìn xung quanh, ngáp một cái nói.
Bịch bịch!
Lý Thanh Phong lảo đảo, thiếu chút nữa ngã trên đất.
Hắn là con cháu hầu môn, liếc thấy cỗ xe ngựa của Triệu Linh San, nhưng thật ra là một chiếc xe có giường, kết hợp với câu nói Tần Trần đã nói trước đó, trong lòng Lý Thanh Phong lập tức hiện ra cảnh tượng Tần Trần cùng Triệu Linh San nằm trên cùng một cái gường, không khỏi nghĩ muốn nôn ra máu.
Triệu Linh San ở trong lòng thế hệ trẻ tuổi của Vương đô, đó là tồn tại nữ thần, nếu để cho nhiều thanh niên Vương đô biết rõ nữ thần của bọn họ, nàng nằm trên cùng một giường với Tần Trần, chỉ sợ không muốn điên cũng không thể.
- Dê xồm, ngươi lại dám làm chuyện vấy bẩn Linh San muội muội như vậy, muốn chết!
Nghe được Tần Trần nói, Tử Huân công chúa tức giận đến dựng tóc, hóa thành tia chớp đánh thẳng về phía Tần Trần.
Nàng hạ quyết tâm, mặc kệ Tần Trần rốt cuộc là người nào, cứ bắt hắn trước, hung hăng giáo huấn một trận rồi nói sau.
- Tử Huân tỷ tỷ, dừng tay, chuyện không phải như tỷ nghĩ đâu. Hắn tên Tần Trần, là quán quân trong cuộc khi cuối năm của Học viện Thiên Tinh, giống như ta đến hoàng cung để tiến hành lễ tẩy rửa ở Huyết Linh trì, tỷ hiểu lầm hắn rồi.
Triệu Linh San đi chậm hơn, chứng kiến cảnh tượng này thì bị dọa cho biến sắc, vội vàng ngăn cản ở trước mặt Tần Trần.
- Cái gì? Hắn chính là Tần Trần?
Tử Huân công chúa sững sờ, chợt tức giận quá nặng:
- Linh San muội muội, muội đừng để vẻ bề ngoài của gã này lừa gạt, tưởng đạt được quán quân gì đó thì đã giỏi rồi à! Nam nhân căn bản không có một kẻ nào tốt.
Nhìn thấy Linh San rõ ràng còn bảo vệ Tần Trần, Tử Huân công chúa càng phẫn nộ hơn.
Nàng hiểu rất rõ Triệu Linh San, tuy nhìn vẻ ngoài lạnh lùng nhưng tâm địa hiền lương lại vô cùng đơn thuần, Tần Trần nhất định là dùng lời ngon tiếng ngọt, lừa Triệu Linh San.
- Muội tránh ra, để ta trừng trị hắn một trận.
- Tử Huân tỷ tỷ, tỷ thật sự hiểu lầm, Tần Trần và ta gặp nhau giữa đường, bởi vì mệt mỏi nên mới ngồi cùng xe với ta, không như tỷ nghĩ đâu.
Mặt Triệu Linh San đỏ bừng, nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của mọi người, nàng chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
- Nửa đường gặp được lại coi trọng xe ngựa của muội sao? Muội không bị sao chứ? Tần Trần, có giỏi thì ngươi đừng trốn ở phía sau nữ nhân, đứng ra cho ta.
Tử Huân công chúa quan sát Triệu Linh San từ trên xuống dưới, dường như đang xem nàng rốt cuộc có bị xâm phạm không.
- Tử Huân tỷ tỷ.
Sắc mặt Triệu Linh San ửng đỏ như một quả táo chín, tức giận đến giậm chân.
- Linh San quận chúa, nữ nhân điên này rốt cuộc là ai vậy? Quả thật không thể hiểu nổi.
Tần Trần cau mày, vừa xuống xe ngựa đã bị nữ nhân này chỉ vào cái trán mắng, cho dù tính hắn có tốt mấy đi nữa cũng sắp phải nổi nóng.
Điên... Nữ nhân điên?
Mọi người sững sờ như hóa đá, sắc mặt ai nấy đều chẳng khác nào bị táo bón, quả thực sắp điên rồi.
Người này là ai?
Lục công chúa được bệ hạ Đại Tề quốc thương yêu nhất!
Không ngờ lại bị nói thành nữ nhân điên, ta không nghe lầm chứ?
Mấy người Lý Thanh Phong chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, sắp ngất xỉu.
Tần Trần này quá to gan rồi, không ngờ lại nói Tử Huân công chúa như vậy, chẳng lẻ hắn không sợ bị chém đầu sao?
- Tần Trần, Tử Huân tỷ tỷ là Lục công chúa của bệ hạ.
Triệu Linh San giậm chân nói.
- Công chúa? Nữ nhân điên này là công chúa à?
Tần Trần nghi ngờ quan sát Tử Huân từ trên xuống dưới, bất đắc dĩ nói:
- Nhìn qua còn tạm được, nhưng tính tình này cũng quá thối rồi. Chẳng lẽ người này là ngực to não quả nho trong truyền thuyết à?
Ánh mắt nhìn hai ngọn núi lớn phía trước Tử Huân, Tần Trần thấy kỳ lạ tặc lưỡi kêu lên.
Không thể không nói, hai ngọn núi của Tử Huân công chúa vô cùng hùng vĩ, có thể bởi vì tuổi nên lớn hơn Linh San quận chúa đến một vòng, hơn nữa dáng người cũng càng thêm nóng bỏng.
- Ngươi nói ai là nữ nhân điên?
Tử Huân phẫn nộ chằm chằm vào Tần Trần, gần như sắp phát điên rồi.
Đặc biệt là hai mắt Tần Trần đang nhìn chằm chằm vào nơi không nên nhìn loạn, khiến cho nàng hận không thể móc mắt đối phương ra.
- Tần Trần, người này chính là Tử Huân công chúa được bệ hạ sủng ái nhất, ngươi có thái độ gì vậy? Nhanh xin lỗi Tử Huân công chúa đi.
Trương Nghị đi ra, quát lớn lên tiếng, trên gương mặt đầy vẻ chính khí, lạnh lùng nói với Tần Trần.
Trong lòng của hắn mừng thầm, đây chính là cơ hội tốt để nịnh nọt Tử Huân công chúa.
- Ngươi là ai?
Tần Trần nhíu mày, sao lắm kẻ không biết điều như vậy?
Hắn híp mắt, nhìn về phía Tần Phong trong đại điện, không phải là tên này âm thầm giựt giây chứ?
- Ta chính là Trương Nghị con trai trưởng của Chinh Nam Hầu, nếu ngươi thức thời thì lập tức xin lỗi Tử Huân công chúa, nếu không… Trương mỗ ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu.
- Không hiểu nổi!
Tần Trần nhíu mày, mặc kệ đối phương, đi về phía đại điện.
- Ta cho ngươi đi sao?
Tử Huân công chúa quát lạnh, muốn tiến lên.
- Tử Huân công chúa, đối phó loại người này chỉ làm bẩn tay công chúa thôi. Cứ để cho ta tới giáo huấn tiểu tử này.
Trương Nghị xung phong nhận việc, đi tới, ngăn Tần Trần lại.
- Tử Huân tỷ tỷ, tỷ thật sự đã hiểu lầm rồi.
Triệu Linh San quả thực sắp phát điên rồi. Vì sao tỷ ấy không chịu nghe lời mình khuyên bảo chứ.
- Tránh ra.
Tần Trần híp mắt lại.
Trương Nghị cười lạnh một tiếng, giọng điệu có phần kỳ quái:
- Tiểu tử, ta biết rõ ngươi là người đứng đầu trong cuộc thi của Học viện Thiên Tinh lần này. Nhưng trong mắt ta, quán quân như ngươi cũng chỉ thường thôi. Ta khuyên ngươi tốt nhất nên lập tức xin lỗi Tử Huân công chúa, nếu không, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận.
Hắn biết rõ Tần Phong rất khó chịu về Tần Trần, thậm chí mấy ngày trước còn từng đưa ra lời khiêu chiến sinh tử với Tần Trần. Nhưng bởi vì Tần Trần sợ hãi không đến. Nếu hôm nay hắn giáo huấn Tần Trần ngay tại đây, chẳng những nịnh nọt được Tử Huân công chúa, đồng thời cũng nịnh bợ được Tần Phong, có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn.
- Trương Nghị, đừng ra tay nữa.
Lúc này Tứ vương tử cau mày nói ra.
- Tứ vương tử điện hạ.
Trương Nghị xoay người, cung kính nói với Tứ vương tử:
- Điện hạ, không thể nói như vậy được. Ta chỉ muốn bắt Tần Trần này nhận sai, thực sự không phải là muốn ra tay với hắn. Đương nhiên, nếu hắn nhất quyết không chịu nhận sai, ta cũng muốn lĩnh giáo xem thử thực lực quán quân trong cuộc thi năm nay thế nào.
- Bộp, bôp!
Bên ngoài đại điện vang lên tiếng vỗ tay.
- Trương Tiểu Hầu gia, nói rất hay!
Một gã thanh niên mặc áo kim mãng ngũ trảo dẫn theo một đám thủ hạ từ ngoài đại điện bước đến.
- Bái kiến thái tử điện hạ.
Tất cả cấm vệ quân ở đây nhìn thấy người vừa tới đều vội vàng quỳ một chân trên đất.
Người tới chính là thái tử của Đại Tề quốc—— Triệu Phong!