Vũ Thần Chúa Tể

Chương 152: Sự cường thế của tần phong

Chương Trước Chương Tiếp

Hắn bước đi mạnh mẽ, nhìn quanh, trên gương mặt thoáng hiện vẻ ngạo nghễ, dường như trong phòng này chỉ có hắn là tôn quý nhất, nhìn tất cả bằng nửa con mắt.

- Tần Phong.

Trong đình viện, đồng tử của đám người Tứ vương tử chợt co lại.

- Tần huynh...

Trương Nghị vội vàng mỉm cười tiến lên.

- Tứ vương tử điện hạ, Tử Huân công chúa, nhiều năm không gặp. Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?

Tần Phong mỉm cười, khi đi ngang qua Trương Nghị cũng không hề liếc nhìn, chỉ để lại Trương Nghị xấu hổ đứng tại nguyên chỗ.

Đi tới gần, hắn bình tĩnh mở miệng nói với Tứ vương tử cùng Tử Huân công chúa, giọng điệu âm vang như đang chào hỏi hai người bằng hữu cũ.

- Làm phiền Tần Phong huynh lo lắng rồi.

Tứ vương tử mỉm cười nhưng đồng tử hơi co lại, cũng không bình tĩnh được.

Nhiều năm trước, hắn và Tần Phong đều là đệ tử của Học viện Thiên Tinh, là tuyệt đại song kiêu, thiên tử song tinh của lần đó.

Nhưng mà trong cuộc quyết chiến cuối cùng của học kỳ, hai người giao đấu mấy trăm chiêu, cuối cùng, kỹ năng của hắn kém hơn một bậc đã bị Tần Phong đánh bại ở trên lôi đài.

Nhiều năm như vậy, Tứ vương tử vẫn canh cánh việc này trong lòng, vùi đầu hăng hái khổ luyện, hi vọng một ngày kia có thể tìm về tôn nghiêm đã mất của mình.

Nhưng sau khi Tần Phong tốt nghiệp lại đi theo Định Vũ Vương Tần Bá Thiên tiến vào chiến trường, vừa đi chính là nhiều năm.

Hôm nay lại nhìn thấy Tần Phong, Tứ vương tử có cảm giác, Tần Phong càng đáng sợ hơn năm đó, giống như một thanh bảo kiếm đút vào trong vỏ, mặc dù là vỏ kiếm có dày mấy đi nữa, cũng không thể che đi khí thế ngập trời của hắn.

Bởi vì Tần Phong đến, trong đình viện đầy hào khí lập tức trở nên vô cùng kỳ quái.

- Đệ đệ tốt kia của ta còn chưa tới à?

Sau khi chào hỏi xong, Tần Phong nhìn quanh đại sảnh, giọng điệu bình thản, cuối cùng ánh mắt nhìn tới Lý Thanh Phong và Vương Khải Minh.

- Tứ vương tử điện hạ, ta cảm thấy nhất thiết phải đề nghị với bệ hạ, hủy bỏ cơ hội mấy người kia tiến vào Huyết Linh trì. Để cho rác rưởi như vậy tiến vào Huyết Linh trì, không chỉ lãng phí bốn cơ hội quý giá tiến vào Huyết Linh trì, còn khiến Đại Tề quốc ta mất mắt đấy.

Lời vừa nói ra, Lý Thanh Phong và Vương Khải Minh đều biến sắc.

Quá đáng rồi, Tần Phong rõ ràng đang nói bọn họ là rác rưởi.

Sắc mặt thay đổi mấy lần, Lý Thanh Phong cuối cùng cúi đầu xuống, giả vờ như không nghe được câu này.

- Ngươi chẳng qua chỉ lớn hơn chúng ta mấy tuổi mà thôi, có gì đặc biệt hơn người? Mười năm sau, không biết tu vi của ai cao hơn đâu.

Vương Khải Minh không nhịn được liền mở miệng quát lạnh, trên mặt lộ rõ ý chí chiến đấu.

- Ngươi nói gì?

Tần Phong kinh ngạc khi rõ ràng có người dám phản bác hắn. Hắn quay đầu lại, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh:

- Hóa ra chỉ là một dân đen.

- Ngươi lặp lại lần nữa!

Vương Khải Minh siết chặt chiến đao, toàn thân bùng nổ ý chí chiến đấu, khí thế Địa cấp sơ kỳ đỉnh phong từ trên người hắn phóng ra, giống như Chiến Thần bất khuất.

- Dân đen chính là dân đen, mặc kệ ta nói bao nhiêu lần cũng không thể thay đổi được bản chất dân đen của ngươi.

Tần Phong cười lạnh. Từ lúc nào, ngay cả một tên dân đen cũng dám nói chuyện với mình như vậy. Xem ra những năm mình không ở Vương đô, rất nhiều người đều đã quên mất sự hiện hữu của mình rồi.

Hắn bước chậm về phía trước, chân khí trong cơ thể lưu chuyển, xem ra đã tới lúc phải lập uy rồi.

Ầm!

Uy áp khủng khiếp như một ngọn núi lớn ép xuống người Vương Khải Minh.

- Tần Phong, nơi này chính là hoàng cung!

Tứ vương tử quát lạnh. Tần Phong quá đáng rồi, hắn xem hoàng cung thành cái gì?

- Tần Phong, ngươi dám ra tay ở hoàng cung là muốn tạo phản sao?

Tử Huân công chúa cũng quát lớn.

- Sao Tứ vương tử điện hạ và Tử Huân công chúa lại nói vậy. Lúc trước hai vị cũng nhìn thấy kẻ này khiêu khích ta trước, muốn ra tay với ta.

Tần Phong vẫn lạnh nhạt, không vì Tứ vương tử cùng Tử Huân công chúa quát lớn mà giảm bớt:

- Hai vị xin yên tâm, ta sẽ không làm gì hắn. Tần mỗ chẳng qua muốn xem thử thiên tài của Học viện Thiên Tinh lần này rốt cuộc có tu vi thế nào mà thôi.

- Ầm!

Dưới khí thế đáng sợ, sắc mặt Vương Khải Minh tái nhợt, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh.

Khí thế kia đáng sợ như thế, giống như sóng biển ngập trời không ngừng cuốn tới, ngay cả muốn rút đao cũng trở nên vô cùng khó khăn.

- Không thể nào, điều đó là không thể.

Vương Khải Minh cắn răng, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Tần Phong. Dưới áp lực này, hai chân hắn đang không ngừng run rẩy.

Người này đã từng là đệ nhất thiên tài Vương đô sao? Người này là thiên kiêu cái thế Tần gia sao? Hắn chẳng qua chỉ lớn hơn mình mấy tuổi mà thôi, sao lại mạnh như vậy?

- Ngươi muốn ta rút đao à? Ngươi chắc đã biết, ở trên chiến trường ngoài biên giới, tất cả những kẻ rút đao với ta đều đã chết.

Tần Phong chậm rãi bước về phía trước, lông mày lạnh lùng như lưỡi đao.

Ầm!

Khí thế rời cơ thể phóng ra, Vương Khải Minh rên một tiếng, bay ra ngoài, liên tục đập xuống đất, khóe miệng tràn ra máu tươi.

- Con sâu cái kiến mà thôi!

Tần Phong khinh thường cười khẽ, hắn quay đầu, ngồi ở trên một cái ghế nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, nhìn Tứ vương tử cùng Tử Huân công chúa đang căm phẫn nói:

- Tứ vương tử điện hạ, Tử Huân công chúa, hai vị không cần phải kinh sợ, ta chỉ là luận bàn với thiên tài Học viện Thiên Tinh lần này một lát thôi. Quả nhiên đúng như ta đã đoán, cũng chỉ bình thường thôi.

Sắc mặt mọi người ở đó đều khó coi, nhưng không ai mở miệng.

Sắc mặt Lý Thanh Phong trắng bệch, nơm nớp lo sợ nhìn Tần Phong, trong lòng hoảng sợ.

Hắn quá rõ thực lực của Vương Khải Minh. Trong cuộc thi trước đó, hắn đã tốn không ít công sức mới đánh bại được người này.

Hôm nay mới nửa tháng trôi qua, tu vi của Vương Khải Minh rõ ràng đã mạnh hơn trước. Nhưng Vương Khải Minh ở trước mặt Tần Phong, lại không đỡ nổi một chiêu. Người ta vừa phóng ra khí lực, liền bị đánh bay ra ngoài. Tần Phong này phải mạnh tới mức nào?

Chỉ sợ đổi lại là mình cũng không địch nổi một chiêu.

- Ngươi không sao chứ?

Tứ vương tử đỡ Vương Khải Minh dậy, lấy ra một viên đan dược chữa thương và cho hắn nuốt vào, sau đó nói với một gã cấm vệ quân bên cạnh:

- Dìu hắn đi nghỉ ngơi.

- Cảm ơn điện hạ quan tâm, ta không sao.

Vương Khải Minh lắc đầu và cắn răng đứng lên, trên mặt lộ vẻ quật cường.

Thật hay cho một thiếu niên ngông nghênh.

Tứ vương tử than thở một tiếng nhưng không nói gì nữa.

Sau khi trải qua chuyện này, bầu không khí trong đại điện lập tức trở nên vô cùng kỳ lạ, lặng ngắt như tờ, có vẻ nặng nề.

Lốc cốc, lốc cốc!

Đúng lúc này, có tiếng xe ngựa đột nhiên vang lên ở ngoài điện.

Mọi người ngẩng đầu nhìn qua, lại thấy một cỗ xe ngựa cực lớn được hai đội cấm vệ quân dẫn đường, chậm rãi dừng lại ở cửa đại điện.

- Xe của Khang vương phủ, là Linh San muội muội đến rồi.

Vẻ mặt Tử Huân công chúa vui mừng liền xông ra ngoài, kéo rèn xe ngựa ra. Chỉ một giây sau, vẻ mặt nàng cứng đờ, mắt trợn tròn như nhìn thấy cảnh tượng gì đó khó tin.

- Ngươi... Ngươi...

Nàng dùng tay chỉ vào trong xe ngựa, bước chân liên tục lùi lại như nhìn thấy quỷ.

Mọi người tất cả đều nghi ngờ nhìn Tử Huân công chúa. Rốt cuộc Tử Huân công chúa nhìn thấy gì mà có vẻ khiếp sợ rõ ràng như vậy.

Trước mắt bao người, chỉ thấy một đôi chân của nam nhân từ trong xe ngựa bước xuống.

Cái này... tại sao trong xe ngựa của Linh San quận chúa lại có một nam nhân bước xuống chứ?

Tất cả mọi người đều có vẻ mặt tương tự với Tử Huân công chúa, mắt trợn tròn, sắp muốn phát điên rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️